Chờ đến khi ông ta rời khỏi, Nguyễn Kiến Định bắt đầu vừa nhanh chóng thu dọn đồ đạc, sửa lại các tài liệu trên bàn, vừa giúp Tư Mộ Hàn nói: “Lần này sau khi tôi rời đi, ngắn thì nửa tháng dài thì cũng một tháng, tôi nhất định sẽ trở lại. Hiện tại còn chưa tra ra được chỗ ở của Giang Húc Đông. Chuyện sau này tôi sẽ bảo Chu Thanh nói với cậu.”
“Cần phải tìm được Giang Húc Đông, lần này tôi nhất định sẽ không bỏ qua cho anh ta.” Vốn muốn tạm thời áng binh bất động, không nghĩ tới mình lại quá xem thường kẻ địch, vậy mà anh ta lại chọn phương thức như vậy để đối phó với mình. Nếu đã như vậy, anh ấy cũng không muốn giấu giếm nữa. Đồ đạc của Nguyễn Kiến Định cũng không tính là nhiều, thu dọn đơn giản một chút liền lên máy bay bay cả đêm.
Tư Mộ Hàn đứng ở trước cửa biệt thự đưa mắt nhìn về hướng hai người rời đi, vốn dĩ một nhà cũng coi như có chút náo nhiệt hiện tại chỉ trong nháy mắt đã trở nên vắng vẻ.
Nhìn bầu trời tối đen như mực bên ngoài, môi Tư Mộ Hàn hơi cong lên, nếu kẻ địch đã không khách khí như vậy, anh cũng không cần phải khiêm nhường nữa. Mặc dù hiện tại thế lực trong tay anh cũng không được coi là lớn lắm nhưng đối phó với một đám người chỉ biết đâm loạn mà nói, anh vẫn có thể bắt người về, đè anh ta dưới mũi giày mà giày xéo trên đất.
Sau khi suy nghĩ một hồi, anh xoay người quay về phòng, sắc mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nho-ga-thay-duoc-sung-len-may/390920/chuong-3814.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.