“Tạm thời không cần thiết, hành động quá lớn sẽ đánh rắn động cỏ thì không nói, tình huống đó còn có thể khiến cho Tri Hạ và bọn nhỏ hoàn toàn bị cuốn vào nguy hiểm hơn, nếu để ở bên cạnh mình thì có thể thấy được là chỗ an toàn hơn rất nhiều, Mộ Hàn, không nên vội vàng, tôi lập tức trở về.”
Nguyễn Kiến Định thở dài, giọng điệu ôn hòa trấn an hai lần, cảm giác người đối diện đã khôi phục không khác lắm mới cúp điện thoại.
Tư Mộ Hàn có chút ngu ngơ ngồi trên ghế, mi tâm cau lại rất chặt, anh luôn có một dự cảm không tốt quanh quẩn ở trong lòng, bất luận làm như thế nào cũng không có cách nào xua tan được.
Rất giống như có một chuyện nhất định phải xảy ra, bất luận làm như thế nào cũng dường như không thay đổi được.
Giống như cái xác không hồn về đến phòng, anh máy móc cởi quần áo trên người xuống, vén chăn lên đưa tay ôm lấy Nguyễn Tri Hạ đang ngủ, cả người giống như là như rơi vào hầm băng, lạnh lẽo khiến anh có chút run rẩy.
Nguyễn Tri Hạ bị đè có chút khó chịu, mơ màng mở trừng trừng hai mắt ra, thấy là Tư Mộ Hàn trở về.
Cảm thấy vẻ mặt anh có chút không đúng, cô không nói thêm lời nào, chỉ vươn tay ôm lấy anh, lấy tay nhẹ nhàng vỗ vào lưng anh, miệng cứ ngâm ca một ca từ không rõ tên.
Từng chút, từng chút một giúp anh buông lỏng cảnh giác, từ từ chìm vào giấc ngủ…
Một ngày cứ vậy mà trôi qua, Nguyễn Kiến Định
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nho-ga-thay-duoc-sung-len-may/390916/chuong-3810.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.