“Chơi đã chưa? Em không ngoan chút nào cả!”
Bị bắt tại trận, Nguyễn Tri Hạ sửng sốt một chút, sau đó khuôn mặt nhanh chóng đỏ lên, cô nhúc nhích cơ thể định giấu đầu đi.
Trông thấy bộ dạng cố chấp không thèm để ý này của cô, Tư Mộ Hàn bật cười, buông tay cô ra rồi ôm cô vào trong ngực, chạm vào chóp mũi cô: “Em thích sờ eo anh như thế à, thật ra nếu em không nói thì anh cũng không biết đâu…”
Tư Mộ Hàn cúi đầu ghé sát vào tai cô thầm thì như muốn nhìn cô lúng túng vậy, hơi thở ấm áp thổi qua tai cô, cơ thể Nguyễn Tri Hạ run lên, cô muốn tránh đi nhưng lại bị anh ôm chặt trong lòng, cô chỉ có thể mặc kệ.
“Em, em không có, em chỉ hơi, hơi tò mò thôi mà…” Bình thường đều là cô tự chọc bản thân mình, giờ có được cơ hội hiếm hoi này, dĩ nhiên là cô muốn thử một lần, ai ngờ lại bị anh bắt quả tang!
“Vậy lần sau em nói với anh được không, đừng nói là eo, dù là… thì anh cũng sẽ không phản kháng đâu!”
“Anh… Lưu manh, Tư Mộ Hàn, anh không biết xấu hổ!” Nguyễn Tri Hạ bị anh trêu ghẹo, không riêng gì khuôn mặt, ngay cả cơ thể cô cũng dần đỏ ửng, màu đỏ dần lan xuống cổ, chiếc áo ngủ che khuất, Tư Mộ Hàn nhìn không rời mắt.
Nhưng nếu anh là chuyện đó ngay bây giờ thì nếu lần sau muốn càng khó khăn hơn.
“Không muốn như vậy thì sao em không nhanh chóng đứng lên, còn chọc anh là anh sẽ ăn em đấy!”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nho-ga-thay-duoc-sung-len-may/390907/chuong-3801.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.