Người đàn ông này đã từng khiến Nguyễn Tri Hạ tổn thương một lần rồi, dù cô không muốn thấy anh ta chết nhưng cũng không muốn cứ thế thả anh ta ra. Dù sao thì người ta cũng đã tự chui đầu vào lưới rồi, nếu không lợi dụng một chút thì thật có lỗi với sự chủ động của người ta.
“Em không tin tôi cũng không sao, đợi Tư Mộ Hàn về thì bảo anh ta tới gặp tôi là được.” Nói xong, anh ta lập tức nhắm mắt lại, không nói gì nữa.
Nguyễn Tri Hạ cũng không muốn tự khiến bản thân mất mặt, cô hừ hừ hai tiếng rồi đừng lên đi ra ngoài.
Sau khi trong phòng không còn ai nữa, Vũ Nguyên Hải mở run rẩy thở phào một hơi, nước mắt anh ta theo đó chảy xuống, thân thể và tâm trạng nhẹ nhõm như thể anh ta đã trút bỏ được gánh nặng, thậm chí là cả sắc mặt anh ta cũng hồng hào hơn trước nhiều.
Hiếm khi Tư Mộ Hàn có dịp về sớm như tối hôm nay, nhưng khi về tới nơi đã là rạng sáng rồi, khẽ khàng bước đi thăm hai đứa nhóc Tinh Hòa và Nguyễn Hướng Minh rồi anh mới cảm thấy hạnh phúc đi về phòng. Vừa mới bước vào, đèn trong phòng đột nhiên sáng lên.
Anh bị dọa giật mình, đành bất đắc dĩ quay đầu lại nhìn, đúng là có một cô gái nhỏ dựa bên giường, nhìn như không có xương vậy, trên giường mặt trắng hồng mềm mại còn có vài vết đỏ ửng, trông có vẻ vô cùng dễ nhéo.
Tư Mộ Hàn nghĩ sao thì làm vậy, anh nhanh chóng bước tới hai bước, ngồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nho-ga-thay-duoc-sung-len-may/390904/chuong-3798.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.