“Chủ tịch Hàn, chắc cậu đã đoán ra ý nghĩ của tôi. Tôi không yêu cầu gì khác, tôi chỉ hy vọng cậu có thể giúp đỡ nhà họ Lê. Những người khác trong nhà họ Lê tôi mặc kệ, chỉ cần cậu giúp Lê Quốc Nam là được rồi. Tôi cũng đã già rồi, không biết mình sẽ sống được bao lâu nữa, tình cảnh Lê Quốc Nam bây giờ…”
Đến lúc này, ông cụ Lê mới thở dài không nói chuyện, cúi đầu nhấp ngụm trà.
Tư Mộ Hàn đương nhiên hiểu ông ấy ta ý gì, nhưng Lê Quốc Nam bên ngoài có Nguyễn Kiến Định giúp đỡ, sau lưng có bà Lê hỗ trợ, nên tình hình dù thế nào cũng không đến mức kém, không cần phải đến lượt người không liên quan như anh tới nhúng tay.
Tư Hoài Hàn mặt lạnh suy nghĩ hồi lâu vẫn không nghĩ ra, xoay bút, ngước mắt hỏi: “Ông cũng không thiếu người giúp đỡ, cho dù có tìm thì ông cũng nên tìm anh cả của tôi. Tại sao phải đi tìm tôi, một người không có khả năng tự bảo vệ mình?”
Từ khi biết rằng Lê Quốc Nam đã sống với Tri Hạ suốt năm năm thì địch ý của Tư Mộ Hàn đối với anh ta chưa bao giờ giảm bớt. Huống chi, lần trước vì cứu anh ta mà cô gái của anh đã bị ấm ức, anh không cố ý nhắm vào đã là kiềm chế lắm rồi.
Bây giờ lại còn muốn anh giúp anh ta, thật là hoang đường.
“Tôi biết đúng là có chút ép buộc. Nhưng Chủ tịch Hàn, cậu không thể chỉ nhìn một phía được. Mặc dù Lê Quốc Nam bây giờ trông không hiểu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nho-ga-thay-duoc-sung-len-may/390889/chuong-3783.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.