Chỉ đỏ mắt đứng lại chỗ, đến cả một câu trong lòng cũng không nói ra được.
Nguyễn Tri Hạ thở dài, dịu dàng nắm tay anh, từ từ dắt anh đến bên giường bệnh: “Phong, ông nội… anh có gì muốn nói thì nói đi, sau này cũng không còn cơ hội nữa.”
Ông cụ nằm trên giường như đang ngủ vậy, trên người đầy ống, khiến ông đến cả thở cũng phải tốn sức vậy.
Loại chuyện này cho dù cô muốn an ủi cũng đều không có cách, giống như năm đó bố mẹ cô mất vậy, cảm giác đau đớn đến mức không thở nổi đó, cho dù người khác có an ủi thế nào cũng không có tác dụng, phải tự mình bước ra.
Đợi sau khi anh ngồi ổn định cạnh giường, Nguyễn Tri Hạ mới trầm mặt đi ra ngoài, ngẩng đầu dựa trên tường, nước mắt rơi xuống từng giọt một.
Mặc dù mười mấy năm trước cô đã từng rất hận ông cụ, nhưng cảm tình bao nhiêu năm nay cũng không phải uổng phí, sau này cũng không thể gặp ông nội cứng miệng nữa, cô cắn răng, trong lòng hoảng loạn.
Sau khi cô ra ngoài, trong phòng ngủ trở lên vô cùng yên tĩnh, chỉ có tiếng động nhỏ phát ra từ máy móc đang vận hành.
Tư Mộ Hàn ngồi ngẩn ra một lúc lâu, mới vô thức ngẩng mắt lên nhìn ông nội đã nuôi dưỡng anh lớn lên.
“Ông nội.” Sau khi nhìn ông một lúc, Tư Mộ Hàn mới mở miệng nói ra hai từ, giọng nói vô cùng khàn, hai mắt đỏ hoe, dường như nước mắt có thể rơi ra bất kỳ lúc nào vậy.
Giống như có thần giao cách cảm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nho-ga-thay-duoc-sung-len-may/390884/chuong-3778.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.