Không phải bị cướp thì là bị bắt đi, còn nhỏ tuổi mà đã phải trải qua nhiều chuyện nguy hiểm như vậy, sự đảm bảo của cô vốn không có chút tác dụng nào, giống như là một tờ chi phiếu khống, chỉ có thể bày ở đó để nhìn.
“Được, anh sẽ xuống đó hối thúc một chút, em ngoan ngoãn nằm trên giường nghỉ ngơi đi, chút nữa anh sẽ sai bọn họ dẫn Hướng Minh đến đây.” Xoa đầu của cô an ủi lần nữa, Nguyễn Kiến Định gật đầu nhẹ với Tư Mộ Hàn rồi quay người đi ra ngoài.
Sau khi yên lòng, cái cảm xúc không hiểu được kia cũng được trấn an, trên gương mặt lại nở nụ cười lần nữa, ánh nắng sáng ngời bên ngoài cửa sổ chiếu vào, tuyết đã bắt đầu tan từ từ, mùa đông bao phủ trên đầu tất cả mọi người sắp qua đi rồi.
Tuyết đã bắt đầu tan, mùa xuân có thể còn xa sao.
Nguyễn Tri Hạ mặc váy ngủ bằng bông đơn giản nhất nhưng cũng nhìn thoải mái nhất trên người, cả người xinh đẹp dịu dàng, nụ cười trên mặt rực rỡ.
Rõ ràng đã là bà mẹ một con, bây giờ cũng đang có một đứa trong bụng, nhưng sự ngây thơ và khéo léo trong mắt cô vẫn chưa từng thay đổi, vẫn luôn tốt đẹp như vậy, vẫn luôn câu hồn người ta như vậy.
Tất cả đều đã ổn định lại, sau khi hai người Nguyễn Tri Hạ và Nguyễn Hướng Minh gặp nhau thì thầm một trận thì tất cả mọi thứ đều bình yên trở lại lần nữa, một nhà ba người, bây giờ hẳn là một nhà bốn miệng, yên lặng ngồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nho-ga-thay-duoc-sung-len-may/390861/chuong-3755.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.