Một tay ôm lấy eo cô ném lên giường, Tư Mộ Hàn ném khăn tắm trên tay đi, cả người đè lên, ý cười trên khóe miệng vẫn chưa tắt, tay đã không thành thật sờ xuống dưới.
Nguyễn Tri Hạ bị anh sờ đến toàn thân nóng rực, mặt đỏ hồng, vội vàng chống tay giãy dụa muốn ngồi dậy.
“Người đẹp ngoan ngoan nghe theo lời anh đi, đã đến địa bàn của anh, cho dù em có gào đến đứt cổ họng cũng không có ai đến cứu em đâu.” Bị cô trêu chọc như vậy, Tư Mộ Hàn ngược lại lại thấy thú vị, cười gằn nắm lấy cằm cô đưa đến bên miệng mình.
Nguyễn Tri Hạ bị anh đùa đến nỗi dở khóc dở cười, bàn tay nhỏ bé đẩy mặt anh sang một bên, nghiêng đầu hét lên: “Phong, anh học cái này ở đâu vậy? Nói, năm năm trước những ngày em không ở đây có phải anh hai thường chơi với những người phụ nữ khác như vậy không?”
“Hạ. em phải tin anh, cả đời này của anh chỉ động vào một người phụ nữ là em, những người chỉ biết Nguyễn son trát phấn kia làm sao có thể ngon miệng như tiên nữ của chúng ta chứ. Em vẫn nên ngoan ngoãn nghe lời anh mới tốt.”
Sau đó chỉ còn lại tiếng kêu thảm thiết của Nguyễn Tri Hạ, rèm cửa sổ tự động đóng lại, che đi mọi ánh mắt tò mò bên ngoài, trong phòng dần dần tối đi.
Cuối cùng vẫn là Tư Mộ Hàn bế cô đi tắm, sau đó hai người mới ôm nhau từ từ nói chuyện.
Mặc dù biệt thự đã lâu đời, nhưng sau khi sửa chữa thì hiệu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nho-ga-thay-duoc-sung-len-may/390855/chuong-3749.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.