“Anh ơi, Mộ Hàn đâu rồi, sao anh ấy lại không tới?”
Nhìn xung quanh mấy vòng vẫn không nhìn thấy người đàn ông mà trước khi đăng ký còn gọi điện thoại cho mình, Nguyễn Tri Hạ thoáng có chút thất vọng.
Cô mặt nhăn mày nhó tiến lên rồi hỏi.
“Chân của cậu ta còn chưa khỏe, bây giờ vẫn còn đang ở bệnh viện tiếp nhận trị liệu, đợi tới ngày mai thì em đã có thể nhìn thấy cậu ta rồi.” Dùng sức xoa xoa cái đầu của cậu nhóc một cái, Nguyễn Kiến Định khom người xuống ôm lấy Nguyễn Hướng Minh đi theo bên cạnh công tước Otto lên, không muốn để ý đến cô.
Biết là bởi vì bị bệnh, vẻ đau lòng và khó chịu lập tức tiêu tán đi hơn phân nửa. Khóe miệng Nguyễn Tri Hạ lại nhếch lên một lần nữa, vui vẻ đi theo phía sau Nguyễn Kiến Định, cùng đi về nhà.
Vừa lên xe, Nguyễn Kiến Định đã kéo công tước Otto ra ngồi phía sau, hai người nói chuyện công ty suốt cả đường đi, vài lần Nguyễn Tri Hạ có ý muốn nói chen vào nhưng cũng bị Nguyễn Kiến Định kéo đề tài đi không một chút dấu vết, không bao lâu sau thì đoàn người cũng tới được biệt thự.
“Ngồi máy bay trở về vất vả rồi, Tri Hạ, em dẫn Hướng Minh đi lên trên nghỉ ngơi đi, anh còn có chút chuyện muốn nói với ông ngoại. Để người giúp việc đưa em đi, nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai đưa em đi gặp Mộ Hàn.” Nói xong Nguyễn Kiến Định phóng cho Nguyễn Hướng Minh một ánh mắt rồi xoay người rời đi.
Mơ màng được người
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nho-ga-thay-duoc-sung-len-may/390839/chuong-3733.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.