Có cái lời hứa hẹn này, Nguyễn Kiến Định cảm thấy an tâm hơn một chút, không ngờ đã trò chuyện lâu như này rồi, quả táo trên tay cũng đã được gọt vỏ xong, có lẽ là bởi vì vẫn chưa thành thạo trong việc sử dụng dao gọt hoa quả, quả táo vốn dĩ được tính là khá to đã bị Nguyễn Kiến Định gọt nhỏ hai vòng, còn nhăm nhở như thể vừa bị một đứa nhóc nào đó cắn dở.
Công tước Otto giật giật khóe miệng, nhận lấy quả táo bị gọt thành hình dạng thảm không nỡ nhìn từ trên tay Nguyễn Kiến Định, mặc dù mặt ngoài to vẻ ghét bỏ, nhưng ông ta vẫn bỏ vào trong miệng trong sự đắc ý ngập tràn, vừa ăn vừa nói: “Ông không thấy được mặt của người đã đánh ông, nhưng chắc hẳn đó là một người đàn ông, ước chừng hơn năm mươi tuổi. Camera ở bệnh viện có tìm thấy thứ gì đáng giá không?”
Mặc dù biết rằng cậu hỏi này chắc chắn sẽ không nhận được đáp án như ý muốn, nhưng nó giống như văn hóa thường ngày, không hỏi sẽ cảm thấy toàn thân khó chịu.
“Không tìm được gì hết, nhưng bọn con hoài nghi là Trần Tuấn Tú, rất có thể ông ta vẫn chưa chết, Trần Mộc Châu không có khả năng làm ra loại hành động như vậy.” Nguyễn Kiến Định lắc đầu, mặc dù vẫn chưa có chứng cứ, nhưng trên cơ bản anh ấy đã lọc ra người bị tình nghi cao nhất. Khi nghe được câu hỏi của Công tước Otto, Nguyễn Kiến Định lập tức nói ra suy đoán của mình.
“Qua đó giúp đỡ đi, chốc lát nữa ông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nho-ga-thay-duoc-sung-len-may/390798/chuong-3692.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.