Tư Mộ Hàn đứng ở phía sau nở nụ cười, sờ mũi một cái rồi đi theo, cáu kỉnh một chút phải nói thực sự là ngày càng đáng yêu!
“Có vừa ý cái gì đều nói với anh, dù bọn em muốn đông tây, anh cũng sẽ tới trả tiền!”
Trải qua mấy ngày sớm chiều ở chung với nhau, Tư Mộ Hàn đã thăm dò trọn vẹn tính nết của cô, không đợi Nguyễn Tri Hạ mở miệng, tự anh đi lại gần rồi cầm tay nắm lấy bàn chân nhỏ của cô, khẽ tiến đến bên tai cô nhẹ giọng thì cười nói rằng:
“Vì hôm nay em tự giác như thế, vậy anh miễn cưỡng tha lỗi cho em vậy!” Anh chưa nói xong, miệng bản gốc đã bĩu môi. An ủi xong, khóe miệng cô cong lên, bước đi có chút gấp gáp.
Bên cạnh lại có hai người đàn ông, một lớn một nhỏ theo sau, họ cưng chiều đến nỗi khiến cho Nguyễn Tri Hạ nhàn rỗi vô cùng. Lúc sáng khi họ tới, vẫn còn để cho cô nghịch và hứng thích một chút, tất nhiên, Tư Mộ Hàn và Nguyễn Hướng Minh mua không hề ít, một nhà ba người coi như thắng lợi trở về.
Đi dạo một vòng, Tư Mộ Hàn vẫn không có cảm giác gì, mà dẫn hai mẹ không giỏi nhịn đói đã sớm tới nhà hàng tốt.
Rõ ràng mua nổi đông tây mà người vẫn còn di chuyển, lúc này người đã xụi lơ ngồi ở trên ghế, nhìn trông rất mệt mỏi.
Hiếm có cơ hội nào chăm sóc cho cô, bưng trà rót nước, để cho người ta gọi đồ ăn, không để chi Nguyễn Tri Hạ động vào một chút, nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nho-ga-thay-duoc-sung-len-may/390781/chuong-3675.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.