Có thể nói nhiều như vậy với cháu gái ông ta đã cảm thấy rất thỏa mãn, tiếp thu một người không phải chuyện nói cái là làm được luôn mà phải từ từ. Có chút tiến bộ như ngày hôm nay đã là tốt lắm rồi, ông ta cũng không vội vã.
Nói xong công tước Otto híp hai mắt lại, tâm tình rất tốt quay người đi vào trong biệt thự. Đã bỏ lỡ một quãng thời gian dài như vậy, bây giờ nên là lúc ông ta cố gắng tâm sự với đám sói con kia, nếu còn bỏ mặc, chỉ sợ dã tâm của chúng sẽ ngày một lớn!
Sau khi công tước Otto rời đi, rất lâu sau Nguyễn Tri Hạ mới phục hồi lại tinh thần, cô nằm ở trên xích đu, cũng không còn tâm tình vui vẻ chọn đồ như trước nữa. Lúc này cô lơ đãng nhìn về phía đám tường vi đã tàn đằng kia, tâm tình có chút trầm trọng.
“Mẹ không vui sao?” Cậu nhóc trưởng thành sớm Nguyễn Hướng Minh dùng cả tay chân, xách cái ghế của mình đến ngồi bên cô.
“Cũng không hẳn, chỉ là có chút chuyện nghĩ mãi mà không nghĩ ra thôi. Hướng Minh con nói xem, tại sao làm người lớn lại nhiều chuyện buồn phiên như vậy chứ?” Làm trẻ con là tốt nhất! Mỗi ngày chỉ cần nghĩ tới chuyện ăn, ngủ và chơi đùa thôi. Khi còn bé cô luôn muốn nhanh chóng lớn lên, đợi đến khi thật sự lớn rồi, cô mới phát hiện, hóa ra quãng thời gian khi còn bé mới là quãng thời gian hạnh phúc nhất.
“Con vẫn còn nhỏ mà, chờ sau này khi con lớn rồi sẽ tâm sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nho-ga-thay-duoc-sung-len-may/390770/chuong-3664.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.