Người bên này còn chưa dứt lời, Tư Mộ Hàn đã đập “rầm” một cái lên bàn tạo thành tiếng vang rất lớn, toàn bộ các bác sĩ có mặt ở đó đều bị dọa cho phát khiếp. Bọn họ run rẩy ngồi yên trên ghế, không dám ở nói chuyện, chỉ sợ nói không cẩn thận lại đụng vào vảy ngược của anh thêm lần nữa.
“Không có phương pháp trị liệu à?” Tơ máu giăng đầy trong mắt anh, Tư Mộ Hàn đỏ mắt, nhìn chằm chằm vào đám bác sĩ ở đây.
“Rất xin lỗi, cậu Hàn, loại bệnh này chúng tôi có cố gắng đến mấy cũng không thể ra sức được. Nếu như là người nghiên cứu ra loại thuốc này, có lẽ sẽ có khả năng tìm ra biện pháp.” Đều là nghiên cứu về thần kinh, không chừng người ta sẽ có biện pháp khác, nói chung chính là bọn họ không thể ôm việc này vào người mình được.
Người ở đây không có biện pháp, xem ra anh phải đẩy nhanh mọi việc để rời khỏi nơi này. Tình huống của Hạ Hạ đã không thể chờ đợi thêm được nữa, trong tay anh vẫn còn chút chuyện chưa làm xong, buộc phải gấp rút hoàn thành, có lẽ hai ngày nữa là bọn họ có thể rời khỏi đây rồi.
Sau khi quyết định xong, Tư Mộ Hàn vừa đi về phía cuối hành lang vừa gọi điện thoại cho Nguyễn Kiến Định.
Điện thoại nhanh chóng được kết nối, giọng nói có chút buồn bực của Nguyễn Kiến Định xuyên qua điện thoại từ đầu kia truyền tới, tuy rằng đã có chút biến đổi, nhưng vẫn cứ êm tai như trước: “Xảy ra chuyện gì rồi?”
Nhìn thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nho-ga-thay-duoc-sung-len-may/390757/chuong-3651.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.