Càng nghĩ trong lòng càng ngứa đến khó chịu, Ôn Hàng Dương nghiến răng, nhìn chén trà trong tay, nhìn đến thất thần.
Nguyễn Kiến Định ngây ra một lúc, vô thức quay đầu lại, quả nhiên ở cầu thang tầng hai, cái đầu nhỏ của Nguyễn Hướng Minh đang dựa vào tường, hai con mắt sáng nhìn sang bên này, biểu cảm trên mặt đông cứng lại, thậm chí nhìn cậu bé còn có vẻ tủi thân và thấp thỏm.
Từ nhỏ Nguyễn Hướng Minh đã vô cùng thông minh, Nguyễn Kiến Định biết chuyện này không thể giấu được cậu bé, anh ấy vẫy tay về phía cậu bé.
Cậu bé nhìn thấy bác gọi mình, đôi chân nhỏ như viên đạn, xông từ ngoài cầu thang vào, chui vào lòng Nguyễn Kiến Định, hai tay ôm lấy cổ anh ấy, khóc nức nở, còn có chút tủi thân:
“Bác, bố mẹ không cần cháu nữa, bác cũng không cần cháu sao?”
Nghe cậu bé nói như vậy, Nguyễn Kiến Định thở dài một hơi, mấy ngày hôm nay anh ấy bận tối mắt tối mũi, không có thời gian quan tâm đến cậu bé, làm cậu bé nghĩ lung tung một thời gian dài như vậy, lúc này đã hoàn toàn hiểu sai rồi, anh ấy ôm lấy lưng cậu bé, đặt cậu bé ngồi lên đùi:
“Hướng Minh, sao mẹ lại không cần cháu nữa, mẹ yêu cháu nhiều đến mức nào, lẽ nào cháu không cảm nhận được sao? Có người muốn hại bố mẹ thông qua cháu, bác không yên tâm, vậy nên mới tìm người bảo vệ cháu, trẻ nhỏ nghĩ lung tung sẽ không cao lên được, không còn sớm nữa, mau chóng đi nghỉ ngơi đi.”
Nguyễn Kiến Định xoa đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nho-ga-thay-duoc-sung-len-may/390716/chuong-3610.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.