“Đi ra ngoài trước đã, ai mang các anh tới đây?” Hai vệ sĩ này của mình có bản lĩnh thế nào, trong lòng anh hiểu rất rõ. Mê cung phức tạp còn đi kèm cơ quan thế này, bọn họ không thể dễ dàng tìm được đường đến đây.
“Là anh Dương dẫn chúng tôi tới đây. A, có lẽ anh còn chưa biết anh ta.” Từ trong động chui ra, Trần Bạch đã ở bên ngoài, cẩn thận đón lấy Nguyễn Tri Hạ đã hôn mê bất tỉnh đặt sang xe lăn đã chuẩn bị sẵn, sau đó kéo dây an toàn thắt cho cô.
Lúc quay người chuẩn bị đón Tư Mộ Hàn, thì anh đã tự mình chui ra, ngồi ở một cái xe lăn khác.
Trần Bạch sửng sốt một lát, lúc phản ứng lại, anh ta bèn đẩy Tư Mộ Hàn đến trước mặt người đàn ông kia: “Chủ tịch, đây là anh Ôn Hàng Dương, chính anh ta đã đưa chúng tôi tới đây. Cũng là anh ta đã xác định được anh bị giam ở đâu.”
“Ơn cứu mạng không thể báo đáp. Sau này nếu anh Dương đây có chuyện cần giúp đỡ, tôi sẽ cố hết sức.”
“Không cần phải khách sáo, lần này tôi tới đây chỉ để chuộc lại lỗi lầm thôi. Nguyễn Tri Hạ là do tôi đưa ra khỏi Hải Phòng, cô ấy có ơn cứu mạng với tôi, tôi đưa người ra ngoài lại để xảy ra vấn đề, lẽ ra phải do tôi tới cứu. Nếu đã không còn việc gì nữa, thì chúng ta ra ngoài trước đã.”
Nói xong, Ôn Hàng Dương quay người đi ra ngoài. Tư Mộ Hàn sững người trong chốc lát. Khi anh lấy lại tinh thần, sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nho-ga-thay-duoc-sung-len-may/390711/chuong-3605.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.