“Tư Mộ Hàn, sao anh cũng học cái kiểu… cái kiểu giả vờ đáng thương này… Ai da, sao anh lại thế này cơ chứ?”
Nguyễn Tri Hạ rầu rĩ nói, nghĩ tới dáng vẻ lúc trước của Tư Mộ Hàn, lại nhìn người hiện giờ đang nằm trên giường, trong lòng cô cũng chẳng rõ là cảm giác gì nữa. Không ngờ người trước kia đến nói nhiều thêm mấy câu cũng không muốn giờ lại học cả cách làm nũng?
Trong khoảnh khắc còn đang sững sờ, cả người cô đã bị kéo tới bên giường, tới khi Nguyễn Tri Hạ tỉnh táo lại, lại vươn một bàn tay ra giả bộ định đánh anh.
“Người phụ nữ nhẫn tâm này, anh đã vì em mà chẳng quản ngày đêm tìm người, em thì hay rồi, đến cả việc ở bên cạnh anh thôi cũng không chịu nữa!”
Tư Mộ Hàn có chút tổn thương, vốn tưởng rằng hai người đã hóa giải được hiểu lầm, có thể thuận nước đẩy thuyền ở bên nhau luôn rồi, thật không ngờ…
Nguyễn Tri Hạ bị lời này của anh làm cho xấu hổ. Nếu nói như thế thì hình như cô đúng là có chút hơi quá đáng. Nếu cẩn thận nghe kĩ thì khi nói chuyện, hình như anh còn dùng giọng mũi ồm ồm, giống như đang cảm thấy không được khỏe lắm. Nghĩ như thế, cô quay đầu lại, thấy hai mắt lằn đỏ cùng với khuôn mặt đầy vẻ mệt mỏi của anh, cô thấy hơi sửng sốt một chút.
“Phong, có phải anh cảm thấy không khỏe không? Bị cảm rồi… Không phải là anh cả đêm qua không ngủ đấy chứ?”
Hai tay ôm con có hơi mỏi, Nguyễn Tri Hạ mới đặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nho-ga-thay-duoc-sung-len-may/390473/chuong-3367.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.