“Em đi đâu vậy?” Thẩm Lệ hỏi với theo sau lưng cô ấy nhưng cô ấy vẫn không chịu trả lời.
Cố Mãn Mãn chỉ trả lời một câu: “Chị Tiểu Lệ, chị cứ ở trong xe chờ em là được rồi.”
Thẩm Lệ cũng không biết cô ấy đi làm gì nên chỉ có thể ở trong xe chờ cô ấy trở về.
Chỉ còn lại một mình cô trên xe, biểu cảm trên mặt Thẩm Lệ cũng nhạt đi.
Cô cúi đầu xuống nhìn chân của mình.
Cô bị thương thành như vậy chắc chắn Cố Mãn Mãn sẽ nói cho Cố Tri Dân biết, có lẽ Cố Tri Dân… cũng sẽ đến thăm cô chứ. . Truyện mới cập nhật
Dù sao thì từ nhỏ đến lớn, cho dù cô có cãi nhau hay xảy ra chuyện gì không vui với Cố Tri Dân, thì anh ta cũng sẽ không bao giờ bỏ mặc cô.
Lần này… Chắc cũng giống như vậy
Nhưng nhớ tới chuyện lúc trước, Thẩm Lệ cũng hơi không chắc chắn.
Trải qua nhiều chuyện như vậy cô đã cảm thấy mệt mỏi, chẳng lẽ Cố Tri Dân lại không mệt mỏi ư?
Đã nhiều năm như vậy, Cố Tri Dân thật sự sẽ không mệt sao?
Anh ta đồng ý chia tay, chắc là cũng đã quyết định từ bỏ rồi.
Thẩm Lệ nhìn chân của mình suy nghĩ tới mức thất thần thì lại nghe thấy bên ngoài vang lên tiếng của Cố Mãn Mãn.
“Chị Tiểu Lệ, em về rồi đây!”
Thẩm Lệ nhìn ra bên ngoài cửa sổ xe đã thấy Cố Mãn Mãn đẩy một chiếc xe lăn đi về phía bên này.
Nhất thời Thẩm Lệ không biết nên làm thế nào.
Quả thực hành động này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nho-ga-thay-duoc-sung-len-may/390199/chuong-2993.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.