“Mẹ.” Cố Tri Dân không biết về từ lúc nào.
Thẩm Lệ ngừng lại một lát, rất nhanh trở về dáng vẻ tự nhiên quay đầu nhìn Cố Tri Dân: “Anh về rồi à.”
Hai bà mẹ vô cùng tinh tường, cô phải biểu hiện tự nhiên một chút mới có thể khiến bọn họ không phát hiện ra điểm bất thường.
“Ừm.” Ánh mắt Cố Tri Dân chỉ dừng lại trên khuôn mặt Thẩm Lệ vài giây, rồi quay sang chào Hình Ỷ Quân: “Dì Thẩm.”
Vẻ mặt của anh còn tự nhiên hơn cả Thẩm Lệ.
“Mẹ, bông tai thật đẹp.” Cố Tri Dân nghiêng đầu quan sát bông tai trên tai Tần Nhân.
Tần Nhân khuôn mặt đầy ý cười: “Tiểu Lệ mua cho mẹ đấy.”
“Ồ, Thẩm Lệ đúng là không tiếc nhỉ.” Cố Tri Dân cười như không cười liếc nhìn Thẩm Lệ.
Thẩm Lệ cong môi, nhìn anh một cái, rất nhanh liền thu lại ánh mắt: “Mẹ, con đi nhà vệ sinh một lát.”
Cô sợ nếu còn ở đây, sẽ nhịn không được mà đánh Cố Tri Dân tơi bời.
Thẩm Lệ luôn biểu hiện vô cùng tự nhiên, hai bà mẹ cũng không hề phát hiện ra sự bất thường, cô vừa đi, Tần Nhân liền nghiêng đầu nhìn đằng sau Cố Tri Dân.
“Mẹ nhìn gì vậy?” Cố Tri Dân cũng quay người nhìn đằng sau mình.
“Con về một mình sao?” Nụ cười trên khuôn mặt Tần Nhân tắt ngúm, hơi cau mày nhìn anh.
Cố Tri Dân khoát tay: “Không thì sao ạ?”
Tần Nhân tức giận nói: “Đã ba mươi mấy tuổi đầu rồi, đến vợ cũng không kiếm được, còn trở về làm gì nữa?”
Cố Tri Dân: “…”
Mỗi lần anh về nhà đều bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nho-ga-thay-duoc-sung-len-may/389596/chuong-2388.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.