Nguyễn Tri Hạ nở nụ cười, hỏi anh: ” ‘Ừm’, là tốt hay là không tốt.”
Tư Mộ Hàn không muốn tiếp tục cái chủ đề tốt hay là không tốt này, mang theo giọng thương lượng nói: “Chúng ta tới bệnh viện trước? nhé”
Nguyễn Tri Hạ lắc đầu: “Em muốn về nhà trước.”
Cô đã ở bên ngoài thời gian quá dài, nhất là khi ở chỗ Tạ Sinh, cả ngày đều là các loại thuốc, bị thí nghiệm…
Cô muốn về nhà trước.
Tư Mộ Hàn nghe cô nói, sắc mặt hơi ngưng lại.
Anh rủ mắt xuống, che khuất đau lòng cùng tự trách dưới đáy mắt.
Lúc giương mắt lên, đáy mắt chỉ còn lại ôn nhu: “Được, vậy về nhà trước.”
Nguyễn Tri Hạ cười với anh một cái, vô cùng an tâm dựa vào trong ngực anh.
Tư Mộ Hàn nhìn Nguyễn Tri Hạ hơi khép mắt tựa ở trong ngực chính mình, ánh mắt dần dần trở nên lạnh lẽo.
Người tổn thương cô, một người cũng đừng hóng chạy thoát được.
…
Nguyễn Tri Hạ gần đây trái tim luôn lo lắng, rốt cục gặp được Tư Mộ Hàn, cả người liền hoàn toàn buông lỏng xuống.
Cô dựa vào trong ngực Tư Mộ Hàn, rất nhanh liền ngủ thiếp đi.
Ra khỏi thang máy lúc nào cô cũng không biết, lên xe lúc nào cô cũng không biết, lúc nào về nhà, cô lại càng không biết.
Lúc tỉnh lại sau giấc ngủ, cô liền phát hiện mình đã nằm ở trên giường.
Đầu giường mở một chiếc đèn, ánh đèn vô cùng ấm áp.
Nhưng vị trí bên cạnh lại trống không, Tư Mộ Hàn không có ở đây.
Nguyễn Tri Hạ hơi hốt hoảng bật dậy, vừa quay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nho-ga-thay-duoc-sung-len-may/389398/chuong-2189.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.