Lưu Chiến Hằng nói, chỉ cần cô ta đi tìm Tư Mộ Hàn nói chuyện về loại thuốc đó, nhất định anh sẽ đồng ý điều kiện của cô ta.
Nhưng, Ly thấy nãy giờ Tư Mộ Hàn không nói gì, trong lòng cũng có chút không nắm chắc.
Tư Mộ Hàn nhíu mày, vẻ mặt âm u lạnh lẽo: “Cô có thể cút.”
Nhất thời Ly không phản ứng kịp lời nói của Tư Mộ Hàn là có ý gì.
Vài giây sau, cô ta nở nụ cười.
Ly nghĩ thầm, quả nhiên giống như ngài ấy đã nói.
Mặc dù Tư Mộ Hàn không khách khí, nhưng ý của anh là sẽ đi tìm Lưu Chiến Hằng để trực tiếp đàm phán.
“Anh Tư, tạm biệt.” Cô nói xong thì xoay người đi khỏi.
“Rầm!”
Cửa đóng lại.
Tư Mộ Hàn đứng im tại chỗ.
Không biết bao lâu sau, anh xoay người một cước đá bay cái cây cao cỡ nửa người bên cạnh ra ngoài.
“Xoảng” một tiếng, chậu sứ rơi xuống đất nát vụn.
Tư Mộ Hàn khó khăn từ từ thở một hơi, sắc mặt âm trầm đến tột cùng, vẻ mặt tức giận.
Két két.
Có người bên ngoài mở cửa, ngay sau đó cửa đã bị đẩy ra.
Tiếp theo là tiếng bánh xe đẩy lăn trên mặt đất.
Tư Mộ Hàn hơi nhíu mày, lúc quay đầu lại thì sự tức giận trong mắt đều đã biến mất, khôi phục lại vẻ mặt lạnh nhạt trước sau như một.
“Sao anh lại tức giận đến vậy?” Nguyễn Tri Hạ ngồi trên xe lăn, nhìn mảnh vụn chậu sứ đầy đất phía sau Tư Mộ Hàn, sau đó lại nhìn sang anh.
Thời Dũng không nói một lời đi theo sau Nguyễn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nho-ga-thay-duoc-sung-len-may/389182/chuong-1973.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.