Chẳng lẽ là Thẩm Lệ?
Nguyễn Tri Hạ nhìn qua lỗ mắt mèo.
Đứng ngoài cửa là một khuôn mặt quen thuộc.
Nguyễn Tri Hạ mở cửa ra, có chút kinh ngạc nhìn người trước mắt: “Tề Thành!”
Mặc dù Tề Thành đã “rửa tay gác kiếm” rồi, nhưng giá trị con người vẫn cao như vậy.
Lúc đó Tề Thành nói có thể làm vệ sỹ cho cô, số tiền mà Nguyễn Tri Hạ có thể trả, đối với Tề Thành mà nói thấp đến đáng thương.
Sau này cô mới rõ, bởi vì Tề Thành nhận lời uỷ thác của Tư Mộ Hàn mới làm vệ sỹ cho cô.
Sau khi biết được chuyện đó, cũng không biết Tề Thành đi làm việc gì, một thời gian dài không thấy anh ta.
Nguyễn Tri Hạ cũng không cố liên hệ với Tề Thành.
“Chào cô Hạ.” Tề Thành vẫn lạnh lùng như vậy, mặt mày kiên nghị, mặc cả bộ đồ đen.
“Anh…” Trong lòng Nguyễn Tri Hạ có lẽ đã đoán ra được gì đó, nhưng cũng không dám chắc.
“Tư Mộ Hàn nói cô muốn chuyển về, tôi đến giúp cô chuyển đồ đạc.” Lúc Tề Thành nhắc đến Tư Mộ Hàn, hàm răng nghiến chặt.
Có lẽ Tư Mộ Hàn đã lấy cái gì đó uy hiếp anh ta, nên Tề Thành mới nghe lời Tư Mộ Hàn đến vậy.
Bằng không, lúc nhắc đến Tư Mộ Hàn cũng sẽ không nghiến răng ken két, hận không thể cắn chết Tư Mộ Hàn như vậy.
“Thật ra cũng không có đồ gì nhiều cần chuyển.” Nguyễn Tri Hạ nói xong, ngập ngừng, lui sang một bên: “Anh vào đây đã.”
Nguyễn Tri Hạ quay đầu bước vào trong: “Anh ngồi trước đi.”
Tề Thành ngồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nho-ga-thay-duoc-sung-len-may/389114/chuong-1905.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.