Thời Dũng đi vào nhìn một lượt thì thấy không có Tư Nguyễn ở đây, liền hỏi: “Hạ Hạ ngủ rồi sao?”
“Ừ.” Nguyễn Tri Hạ gật đầu: “Anh cứ để cơm ở đó cũng được.”
Thời Dũng đặt cơm xuống, vừa định đi ra thì Nguyễn Tri Hạ gọi lại: “Trợ lý Thời.”
Thời Dũng quay lại: “Còn chuyện gì sao?”
Nguyễn Tri Hạ cười cười: “Cám ơn anh.”
Cô để ý thấy logo Kim Hải trên hộp cơm.
Thời Dũng nghe thấy thế liền giật mình rồi lập tức cười, khẽ gật đầu rồi đi ra ngoài.
Nguyễn Tri Hạ lại quay vào phòng nghỉ, định gọi Tư Nguyễn dậy ăn cơm.
Tư Nguyễn bình thường ăn ba bữa cơm rất đúng giờ, mà mình cũng đã đến giờ ăn cơm.
Nên Nguyễn Tri Hạ vừa gọi cô bé liền thức dậy.
Khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn còn ửng đỏ vì ngái ngủ, tóc mái rối bù, mặt còn ngơ ngác vì mới tỉnh dậy, càng nhìn càng thấy đáng yêu.
Nguyễn Tri Hạ còn chưa lên tiếng, Tư Nguyễn đã nũng nịu: “Con nằm mơ thấy ba.”
“Vậy sao?” Nguyễn Tri Hạ hơi khựng lại: “Hai ba con đã nói gì với nhau?”
Nói xong, cô lại tỏ vẻ như không có gì, mặc quần áo vào cho Tư Nguyễn.
Tư Nguyễn để Nguyễn Tri Hạ mặc quần áo cho mình rồi, nghiêng đầu chăm chú nhớ lại giấc mơ vừa nãy của mình.
Nguyễn Tri Hạ mặc quần áo cho cô bé xong rồi nhìn cô với vẻ mặt mong đợi.
Kết quả Tư Nguyễn suy nghĩ hồi lâu rồi cau mày nói: “Con quên mất rồi.”
Biểu cảm của cô nhóc rất phong phú, vừa mới ảo não đó lại tỏ vẻ cau mày thích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nho-ga-thay-duoc-sung-len-may/389085/chuong-1876.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.