Mà Tư Mộ Hàn chỉ chăm chú nhìn cô, hình như không có ý định nói gì cả.
Nguyễn Tri Hạ nhẫn nại chờ đợi.
Cuối cùng, lúc cô bắt đầu nghĩ anh sẽ nhìn cô như vậy cả đêm, thì Tư Mộ Hàn đã mở lời.
“Anh muốn đi thăm Hạ Hạ.” Ánh mắt anh sâu thẳm nhìn Nguyễn Tri Hạ, không ai biết được anh đang có cảm xúc gì.
Nguyễn Tri Hạ đợi lâu như vậy, tưởng anh sẽ giải thích chuyện lúc trường, nào ngờ Tư Mộ Hàn của nói muốn thăm Hạ Hạ.
Nguyễn Tri Hạ ngẩn người giây lát, rồi theo đó mà cười.
“Anh còn nhớ mình có một đứa con gái cơ à?” Nguyễn Tri Hạ cười giễu nhìn anh: “Ở bên cạnh ấy, anh tự đi mà xem.”
Cô nói xong vẫn không đứng dậy, vẫn ngồi ở đó.
Cô không định đưa Tư Mộ Hàn đi thăm Tư Nguyễn.
Tư Mộ Hàn nghe cô nói xong cũng không thèm nhấc chân đi.
Nguyễn Tri Hạ nâng mắt nhìn anh, anh cũng nhìn cô.
Nguyễn Tri Hạ bày ra dáng vẻ hận anh muốn chết vì không chịu nói gì: “Tôi buồn ngủ rồi.”
Rõ ràng là đang đuổi khách, cô buồn ngủ rồi, phải đi ngủ.
Tư Mộ Hàn chậm rãi cất giọng: “Em đang giận anh.”
Nguyễn Tri Hạ đang đứng dậy thì khựng lại, Tư Mộ Hàn nói tiếp: “Em giận anh là còn quan tâm đến anh.”
“Thế thì sao?” Nguyễn Tri Hạ lại dựa người xuống ghế, nói: “Có phải anh thấy dù anh giấu tôi chuyện gì, tôi cũng tha thứ cho anh, quan tâm anh phải không?”
“Thế nên, anh lúc nào cũng giấu tôi làm ra những chuyện quan trọng như thế! Có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nho-ga-thay-duoc-sung-len-may/389057/chuong-1848.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.