Lúc cô đổi giày, Tư Nguyễn đã ở cạnh cô nói: “Mẹ ơi, hôm nay con đã vẽ tranh đó.”
Nguyễn Tri Hạ hỏi cô bé: “Con vẽ gì vậy?”
“Con vẽ mẹ và ba đó.” Tư Nguyễn quay người chạy đi: “Con mang tới cho mẹ xem.”
Nguyễn Tri Hạ nghe Tư Nguyễn nói vậy thì dừng một lát, rồi mới đổi giày bỏ vào tủ.
Người trông trẻ đang thu dọn nhà bếp, vừa nghe thấy động tĩnh bên này thì biết Nguyễn Tri Hạ đã về rồi, bà ấy rửa sạch chén bát, xếp vào tủ xong mới đi ra ngoài.
“Cô Hạ, cô đã về rồi!”
“Dì Trần, hôm nay vất vả rồi!”
Người trông trẻ họ Trần.
Lúc Nguyễn Tri Hạ nhìn bà, vẻ mặt cô đã khôi phục lại sự bình tĩnh.
“Tôi không vất vả, Tư Nguyễn rất ngoan.” Dì Trần rất thích Tư Nguyễn.
Tư Nguyễn cầm tranh chạy tới.
“Mẹ ơi, mẹ mau nhìn xem!” Tư Nguyễn chạy tới đưa bức tranh trong tay cho Nguyễn Tri Hạ.
Nguyễn Tri Hạ cầm lấy tranh của cô bé, dắt cô bé đi tới sofa.
Hai mẹ con ngồi xuống ghế sofa, Tư Nguyễn chỉ vào bức tranh đưa cô xem: “Đây là ba, đây là mẹ, còn đây là con…”
Bức tranh của trẻ nhỏ rất trừu tượng.
Nhưng Nguyễn Tri Hạ lại xem rất nghiêm túc.
Tư Nguyễn vẫn giải thích ở bên cạnh giải thích: “Đây là ba đang làm việc, mẹ đang nấu cơm…”
Ánh mắt Nguyễn Tri Hạ dịu dàng nhìn Tư Nguyễn.
Tư Nguyễn không biết chuyện gì đã xảy ra, cô bé vẫn không biết ba mình đã mất tích.
*
Buổi tối, khi Tư Nguyễn đã ngủ rồi, Nguyễn Tri Hạ lấy hộp bút máy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nho-ga-thay-duoc-sung-len-may/389050/chuong-1841.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.