Sau khi nghe những lời này của Nguyễn Tri Hạ, giọng nói của Thẩm Lệ nặng nề hơn: “Cậu hãy cẩn thận.”
“Yên tâm.” Nguyễn Tri Hạ vỗ vai Thẩm Lệ: “Chúng ta ăn trước nhé.”
*
Sau bữa tối, Nguyễn Tri Hạ lái xe ra ngoài rồi thẳng đến nhà họ Nguyễn.
Biệt thự của gia đình Hạ thắp sáng rực rỡ. Lúc này, tất cả mọi người đều có ở nhà.
Nguyễn Tri Hạ đã không quay về trong một thời gian khá dài, những người hầu trong biệt thự rất ngạc nhiên đến nỗi quên chào hỏi.
“Chi?” Là Hạ Thời Yến nhìn thấy cô đầu tiên.
Nguyễn Tri Hạ khẽ gật đầu: “Anh cả.”
Cô vẫn luôn rất khách sáo với Hạ Thời Yến.
“Sao đột nhiên lại quay về thế? Em đã ăn gì chưa?” Sau khi Hạ Chính Tu nhập viện, Hạ Thời Yến mấy ngày vừa qua luôn rất bận rộn. Anh ta vẫn không biết chuyện tin tìm kiếm hot.
Nguyễn Tri Hạ bình tĩnh nói: “Em ăn rồi. Em đang tìm bà Hạ, bà ấy có ở nhà không?”
Hạ Thời Yến sững người một lúc mới phản ứng kịp rằng người Nguyễn Tri Hạ nói đến là Tiêu Giai Kỳ.
“Hình như ở trong phòng trên lầu.” Hạ Thời Yến chỉ lên lầu, trong lòng đã dần hiểu ra, chắc chắn Tiêu Giai Kỳ đã làm việc gì đó rất ngu ngốc.
Tiêu Giai Kỳ thực sự rất ngu ngốc. Cả đời sống một cuộc đời mờ mịt hồ đồ, già rồi mà vẫn rất ngu ngốc.
“Em có việc phải tìm bà ta, có thể kêu người gọi bà ta xuống không?” Giọng điệu của Nguyễn Tri Hạ rất xa lạ.
Hạ Thời Yến thở dài, nói: “Anh cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nho-ga-thay-duoc-sung-len-may/388990/chuong-1781.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.