Nguyễn Tri Hạ nói xong cũng dừng xe ở ven đường.
Vẻ mặt Tiêu Giai Kỳ hòa hoãn lại, hỏi: “Con thật sự không biết Hương Thảo ở đâu sao?”
Nguyễn Tri Hạ mất kiên nhẫn, gằn một tiếng nói: “Xuống xe!”
Trên mặt Tiêu Giai Kỳ lộ ra ánh sáng hy vọng, bà ta chẳng những không xuống xe ngược lại còn nghiêng người nắm cánh tay của Nguyễn Tri Hạ, kích động nói: “Tại sao con đuổi mẹ xuống xe mà không trả lời câu hỏi của mẹ, con biết Hương Thảo ở đâu, đúng không?”
Mộc Hương Thảo! Lại là Mộc Hương Thảo!
Nguyễn Tri Hạ nắm chặt tay lại, sau đó buông ra, lạnh lùng hất tay của bà ta ra, đôi mắt bình tĩnh nhìn bà ta, nói từng chữ: “Mời bà xuống xe ngay lập tức!”
Tiêu Giai Kỳ sửng sốt. Nguyễn Tri Hạ như vậy khiến bà ta có cảm giác sợ hãi đồng thời cũng cảm thấy hơi kinh ngạc.
“Con bảo mẹ… xuống xe?” Bà ta không dám tin nhìn Nguyễn Tri Hạ, không dám tin được đây là lời của Nguyễn Tri Hạ nói ra.
Nguyễn Tri Hạ không chớp mắt, hơi lạnh nơi đáy mắt càng sâu hơn: “Trong xe còn có người thứ ba sao?”
Khóe môi Tiêu Giai Kỳ giật giật, nhưng không nói được chữ nào.
Đột nhiên giống như nhớ ra được điều gì, bà ta cầm tay Nguyễn Tri Hạ nói: “Mỗi cuối tuần Lưu Chiến Hằng đều sẽ đến viện dưỡng lão ở ngoại ô, có phải cậu ta đã giấu Hương Thảo ở đó không?”
Nguyễn Tri Hạ đang muốn đuổi bà ta xuống xe nghe được lời này cô vội dừng lại.
Cô nhìn Tiêu Giai Kỳ hỏi: “Viện dưỡng lão?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nho-ga-thay-duoc-sung-len-may/388901/chuong-1692.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.