Chờ nhân viên phục vụ rời đi, Tạ Ngọc Nam mới nháy mắt cười với Nguyễn Tri Hạ: “Tôi thích màu đỏ, rất đẹp, giống như cô vậy.”
Mặt Nguyễn Tri Hạ không đổi sắc nhìn hắn.
Tạ Ngọc Nam vừa uống nước trái cây vừa nói: “ Cô xinh đẹp thế này, nên cười nhiều hơn …. phốc …. ọe …. “
“ Đây là thứ gì vậy?”
Tạ Ngọc Nam uống một ngụm nước trái cây nhỏ liền trợn to mắt: “Không phải tôi nói phải ngọt sao?”
Nguyễn Tri Hạ vẫn không có biểu cảm gì:“ Không có loại hoa quả nào là ngọt tuyệt đối cả, trong ngọt đều có chua, hoặc trong chua có ngọt. Dâu tây chính là chua chua ngọt ngọt, đúng vụ hoa quả, rất khỏe mạnh.”
Tạ Ngọc Nam nhăn mày như ông cụ: “ Nhưng mà tôi thích ngọt.”
“Con gái tôi cũng thích ngọt.”Nguyễn Tri Hạ giương mắt nói.
Tạ Ngọc Nam: “ …..”
Hắn bất đắc dĩ uống hai ngụm, nhưng càng uống lại càng thấy ngọt. Hắn uống từng ngụm từng ngụm, hết hơn nửa cốc.
Đúng là người đàn ông có tính trẻ con.
Cà phê của Nguyễn Tri Hạ cũng được mang lên.
Tạ Ngọc Nam uống hơn nửa cốc nước ép dâu tây, tiếp tục nói: “Không suy xét tình huống của cô hiện tại, đối với cô vẫn có chút thuận lợi.‘’
“”Cái gì?“”
“”Cô không có đứa con nào khác, mà nếu Tư Mộ Hàn có đứa con khác, nói từ góc độ phán quyết thì sẽ ưu tiên cho cô. Đây là điều kiện của từng người sau khi cô và Tư Mộ Hàn chấm dứt, rất có lợi cho cô.“”
Nguyễn Tri Hạ nghe vậy, một lúc lâu cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nho-ga-thay-duoc-sung-len-may/388881/chuong-1672.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.