Tạ Ngọc Nam thấy vẻ mặt Nguyễn Tri Hạ không có biểu hiện không vui nào, đôi mắt càng thêm suồng sã:
“Người trong nước trước giờ đều nói có qua có lại. Cô đây không định cho tôi danh thiếp của cô sao?”
Tuy rằng ánh mắt của anh ta càng thêm càn rỡ, nhưng thực ra tay chân lại thành thật, cũng không có hành vi nào vượt quá giới hạn.
Nhưng mà, chỉ ánh mắt này của anh ta cũng đủ nói rõ, anh ta có mục đích với Nguyễn Tri Hạ.
Mọi người đều yêu thích cái đẹp. Phụ nữ xinh đẹp thì đàn ông đều thích.
Tần Thủy San đứng một bên nhìn phản ứng của Nguyễn Tri Hạ cũng hơi nóng nảy. Cô cũng không tin Nguyễn Tri Hạ không nhận ra ý đồ của người đàn ông này.
Ở góc độ không ai nhìn thấy, cô kéo kéo cánh tay Nguyễn Tri Hạ.
Tạ Ngọc Nam nhận lấy danh thiếp, vô cùng phiếm tình mà đưa lên mũi ngửi một chút:
“Danh thiếp của người đẹp đều có hương thơm.”
Lúc nói mấy lời này, giọng điệu anh ra hơi cổ quái, hình như tiếng mẹ đẻ của anh ta cũng không phải là tiếng Trung.
Nguyễn Tri Hạ đoán, có thể là anh ta lớn lên ở nước ngoài.
Tần Thủy San đẩy Nguyễn Tri Hạ một cái, Nguyễn Tri Hạ quay đầu lại liếc mắt nhìn Tần Thủy San, cho cô một ánh mắt yên tâm.
Cứ như thế, tuy rằng trong lòng Tần Thủy San hơi lo lắng, nhưng cô cũng không nói thêm gì nữa.
“Tên của cô Hạ thật dễ nghe.
Tạ Ngọc Nam nghiêm túc nhìn danh thiếp của Nguyễn Tri Hạ, sau đó nhét danh thiếp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nho-ga-thay-duoc-sung-len-may/388830/chuong-1622.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.