Nguyễn Tri Hạ trả lời một câu: “Bạn cũng vậy nhé.”
Tư Nguyễn níu tay cô: “Mẹ, ăn cơm không được chơi điện thoại.”
“Được, không chơi điện thoại.” Khi Nguyễn Tri Hạ đặt điện thoại xuống, lơ đãng ngước mắt thấy Tư Mộ Hàn phía đối diện cũng vừa buông điện thoại xuống.
Hai người lớn nhìn nhau, đều buông điện thoại xuống sau đó cùng Tư Nguyễn ăn cơm.
Ba người rất lâu rồi không cùng nhau ngồi ăn cơm như vậy.
Mà lúc này bọn họ cùng ngồi đây ăn cơm với nhau đã không còn là một nhà ba người nữa.
Tư Nguyễn có vẻ cực kỳ vui mừng nên tâm trạng Nguyễn Tri Hạ cũng trở nên tốt hơn rất nhiều, nhìn Tư Mộ Hàn cũng thấy thuận mắt hơn một chút.
Nhưng vì bị bầu không khí năm mới cuốn hút nên tối nay Tư Nguyễn vô cùng phấn khởi.
Đến tận mười một giờ cô bé vẫn chưa buồn ngủ, rõ ràng đã rất buồn ngủ nhưng lại không chịu đi ngủ.
Nguyễn Tri Hạ khuyên cô bé đi ngủ cũng không có tác dụng, cuối cùng đành để bé ngồi trên sofa không cho bé nghịch nữa.
Không lâu sau, Tư Nguyễn liền ngủ mất.
Tư Nguyễn vừa ngủ, Nguyễn Tri Hạ liền ngửa đầu nhìn Tư Mộ Hàn, bắt đầu đuổi người: “Anh có thể đi rồi.”
Sắc mặt Tư Mộ Hàn hơi trầm xuống một chút, anh nâng cổ tay lên nhìn, lãnh đạm nói: “Còn chưa qua mười hai giờ.”
“Hạ Hạ đã ngủ rồi, anh không cần ở lại đây nữa.” Nguyễn Tri Hạ lạnh lùng nói xong liền ôm Tư Nguyễn về phòng.
Tư Mộ Hàn bình tĩnh nhìn bóng lưng cô, không nói gì nữa.
Nguyễn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nho-ga-thay-duoc-sung-len-may/388774/chuong-1566.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.