Đến khi Tư Nguyễn ngủ, Nguyễn Tri Hạ mới có thời gian nói chuyện với Thẩm Lệ về chuyện của Tư Nguyễn.
Cô chỉ đơn giản nói qua một chút, Thẩm Lệ nghe xong liền trợn to cặp mắt: “Lưu Chiến Hằng còn là con người sao? Thật sự là do anh ta làm? Đúng là đầu óc có bệnh?”
Nguyễn Tri Hạ bất giác mím môi, đối với Lưu Chiến Hằng, cô cũng không biết nói gì hơn.
“Lưu Chiến Hằng rốt cuộc là làm cái gì? Anh ta nhất quyết phải đấu lại hai người sao? Rốt cuộc là bọn cậu đắc tội với anh ta chỗ nào chứ?”
“Nói thẳng ra là anh ta muốn so cao thấp với Tư Mộ Hàn. Dù sao bây giờ tớ và Tư Mộ Hàn cũng tách nhau ra rồi, cũng chẳng còn liên quan đến tớ nữa.”
Nhưng anh ta gây chuyện với Tư Nguyễn, cũng không thể cứ để như vậy.
Nét mặt Nguyễn Tri Hạ dần dần trở nên lạnh lùng, cuối cùng một chút ấm áp cũng chẳng còn.
“Không tra ra được lai lịch của Lưu Chiến Hằng sao?” Thẩm Lệ khoanh tay hỏi.
“Tớ cũng không biết bây giờ Tư Mộ Hàn có cách tra ra điều gì chưa, dù sao trước đó cũng vẫn luôn không tra ra được gì cả.” Về điểm này, Nguyễn Tri Hạ cũng cảm thấy có chút không thể tưởng tượng nổi.
Thậm chí, Lưu Chiến Hằng còn đề cập tới chuyện của mẹ Tư Mộ Hàn.
Nghĩ tới đây, sắc mặt của Nguyễn Tri Hạ có chút thay đổi.
Khoảng thời gian này xảy ra quá nhiều chuyện, suýt chút nữa cô cũng quên chuyện này.
Lưu Chiến Hằng đề cập tới tung tích của mẹ Tư Mộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nho-ga-thay-duoc-sung-len-may/388739/chuong-1531.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.