Tiêu Thâm trức tiếp nói: “Cô cần vệ sĩ không”?
Thực lực của Tiêu Thâm, Nguyễn Tri Hạ tất nhiên biết.
Khoảng thời gian này liên tục xảy ra nhiều chuyện như vậy, Nguyễn Tri Hạ nghĩ cũng không nghĩ, trữ tiếp nói: “Cần”.
Giây tiếp theo, giọng nói của Tiêu Thâm vang lên.
“Hạ tiểu thư cô tin tôi chứ?”
Nguyễn Tri Hạ quay đầu lại, vẻ mặt thản nhiên: “Cái giá của tôi trả có thể không cao bằng Tư Cẩm Vân.”
Khi giọng nói của cô vừa hạ xuống, cô thấy rõ sự thay đổi tinh tế trong ánh mắt của Tiêu Thâm.
Là vì cô nhắc đến Tư Cẩm Vân sao?
Phát hiện này, khiến Nguyễn Tri Hạ cảm thấy cực kỳ thú vị.
Tiêu Thâm bỏ mũ lưỡi trai trên đầu xuống: “Tôi không thiếu tiền, tôi cần một công việc, càng cần một người chủ tin tưởng tôi.”
Tiêu Thâm bản lĩnh hơn người, những người quyền quý đương nhiên có thế xem anh ta như một vệ sĩ, thậm chí còn có thể chi ra một số tiền lương không nhỏ để trả cho anh ta.
Nhưng những việc anh ta từng trải qua quá phức tạp, trong đôi mắt kia cất giấu quá nhiều thứ, phàm là người thận trọng, đều sẽ đi tìm hiểu căn nguyên của anh ta.
Mặc dù thân phận của anh ta gần như không thể tra ra được, nhưng đối với Tiêu Thâm mà nói, đây cũng chỉ là một chuyện phiền phức.
Trong lòng Nguyễn Tri Hạ sau khi nhanh chóng nghĩ qua một lượt những vấn đề này, nói: “Tôi bây giờ phải đi vứt rác.”
Đúng lúc này cửa thang máy đóng lại, Tiêu Thâm trực tiếp đưa tay ra ấn một cái,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nho-ga-thay-duoc-sung-len-may/388715/chuong-1507.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.