Cô vốn cho rằng trạng thái bây giờ của cô có thể không viết ra được gì.
Nhưng ngoài suy nghĩ của cô, cô vậy mà viết rất trôi chảy.
Nguyễn Tri Hạ viết liền trong ba tiếng.
Lúc cô ngẩng đầu nhìn ra phía bên ngoài, mới nhận ra ngoài trời đã tối rồi.
Đêm đông luôn đến rất nhanh.
Nguyễn Tri Hạ nhìn thời gian, đã bảy giờ rồi.
Mấy ngày nay Tư Mộ Hàn đều về rất muộn.
Nguyễn Tri Hạ đứng dậy, vận động chân tay, đi đến bên cạnh cửa sổ kéo rèm cửa nhìn ra bên ngoài.
Đèn đường trong sân đã bật, mơ hồ có thể nhìn thấy người giúp việc và bảo vệ đang đi lại trong sân.
Trước cổng không có bóng một chiếc ô tô nào, Tư Mộ Hàn có thể sẽ không trở về trong một chốc một lát được.
Nguyễn Tri Hạ đứng bên cạnh cửa sổ một lúc, liền xoay người quay trở lại trước bàn làm việc.
Cô liếc nhìn màn hình máy tính, tạm thời không nghĩ ra được tiếp theo phải viết như thế nào, ngồi lên ghế xoay, xoay đi xoay lại, nhìn quanh bàn làm việc của Tư Mộ Hàn.
Bàn làm việc của Tư Mộ Hàn có một vài ngăn kéo bị khóa, bên trong có cái gì, Nguyễn Tri Hạ cũng không rõ.
Cô nhớ lại lời nói trước đây của Lưu Chiến Hằng, liền giễu cợt cười một tiếng. Lưu Chiến Hằng kêu cô trộm tài liệu bí mật của Tư thị?
Sợ rằng anh ta nằm mơ cũng không ngờ được, Tư Mộ Hàn đã sớm giao Tư thị cho cô.
Một người đàn ông ích kỷ, chỉ biết lợi ích của bản thân, giỏi tính kế như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nho-ga-thay-duoc-sung-len-may/388631/chuong-1423.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.