Hai người túm chặt lấy hai bên của tấm chăn không buông.
Tư Mộ Hàn kéo chăn về phía mình, Nguyễn Tri Hạ cũng kéo về phía cô.
Nhưng sức của Nguyễn Tri Hạ căn bản không so được với Tư Mộ Hàn. Cuối cùng chăn của cô cũng bị Tư Mộ Hàn kéo đi.
Tư Mộ Hàn lấy chăn của cô đắp lên người mình, yên tâm thoải mái nhắm mắt ngủ.
Nguyễn Tri Hạ nhìn Tư Mộ Hàn với ánh mắt không thể tin nổi, sao người đàn ông này lại…..
Sau khi Nguyễn Tri Hạ hít thở ra vào vài cái để bình tĩnh lại, liền lấy điện thoại mở sổ ghi chú ra, gõ hai chữ: “ Nhảm nhí!”
Sau đó ném điện thoại vào Tư Mộ Hàn.
Trên máy bay có thể mở điện thoại, nhưng phải để chế độ máy bay, nên không thể gửi tin nhắn hay fb được.
Tư Mộ Hàn lấy điện thoại của cô lên xem, sau đó gõ một chữ vào hàng dưới: “ ha.”
Nguyễn Tri Hạ lấy lại rồi gõ thêm một câu: “ Không biết tự xin tiếp viên hàng không một cái chăn sao?”
Tư Mộ Hàn trơ mặt mo ra: “ Của em gần hơn.”
Nguyễn Tri Hạ: “ Anh biết xấu hổ không?”
Tư Mộ Hàn xem xong không nói gì, nhếch khóe môi lên về phía cô, mang mán mang theo bộ dạng tà nịnh như lúc họ mới quen biết nhau.
Nguyễn Tri Hạ lấy lại điện thoại, nghiêng người qua hướng khác, nhắm mắt lại bắt đầu ngủ.
Cô không tin Tư Mộ Hàn sẽ thật sự không quan tâm cô.
Quả nhiên chưa qua bao lâu, cô cảm thấy trên ngươi mình hơi nặng lên, cô mở mắt ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nho-ga-thay-duoc-sung-len-may/388628/chuong-1420.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.