Cô hơi tò mò, hỏi Mạc Hạ: “Ba tức giận chỗ nào?”
“Ba ‘hừ’!” Mạc Hạ nói xong, nghiêng đầu, học theo dáng vẻ Tư Mộ Hàn ‘hừ’một tiếng.
Nguyễn Tri Hạ ‘phụt’ một tiếng bật cười, nhịn không được đưa tay bóp mặt Mạc Hạ: “Cục cưng của mẹ sao lại đáng yêu thế chứ?”
Mạc Hạ ngẩng cái đầu nhỏ lên, ngọt ngào nói: “Bởi vì mẹ của con là Nguyễn Tri Hạ đó.”
Nguyễn Tri Hạ dạy Mạc Hạ đọc tên của cô và Tư Mộ Hàn, cùng với tên của Cố Tri Dân và Thẩm Lệ. Chỉ cần dạy bé, thì bé liền nhớ được.
Chỉ có điều, lúc bé đọc tên Tư Mộ Hàn, thường quen miệng mà kêu: “Mạc Ớt Xanh.”
Nguyễn Tri Hạ sửa cho bé rất nhiều lần, đôi lúc bé cũng sẽ đọc đúng, nhưng đa số đều gọi là “Mạc Ớt Xanh.”
Có thể là đã quen.
Chỉ cần bé biết tên của ba bé thật sự là gì, còn “Mạc Ớt Xanh” chỉ là cái tên mà bé thích gọi, xem như là tên gọi thân mật giữa hai cha con vậy.
…
Nguyễn Tri Hạ ăn cơm với Mạc Hạ xong, liền đưa Mạc Hạ lên phòng, tắm rửa chuẩn bị đi ngủ.
Lúc nãy cô nghe người làm nói Mạc Hạ hôm nay không có ngủ trưa.
Ban ngày mà Mạc Hạ mà không ngủ trưa, thì buổi tối sẽ ngủ sớm vô cùng.
Cô rất nhanh đã dỗ được Mạc Hạ ngủ.
Sau khi sắp xếp tốt cho Mạc Hạ, Nguyễn Tri Hạ liền đứng dậy đi đến phòng ngủ chính.
Cô đẩy cửa ra, phát hiện bên trong không có một bóng người.
Tư Mộ Hàn còn chưa về phòng ngủ, vẫn đang trong phòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nho-ga-thay-duoc-sung-len-may/388456/chuong-1247.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.