Cố Tri Dân cảm động thiếu chút nữa khóc lên.
Anh ta vẻ mặt cảm động nhìn về phía Tư Mộ Hàn: “Vậy mà cậu còn nhớ đồ ăn tôi thích!”
Nhưng mà, anh ta vừa dứt lời, đã phát hiện vẻ mặt Tư Mộ Hàn trở nên có chút đáng sợ.
“Sao...... sao vậy?” Cố Tri Dân nơm nớp lo sợ ngồi xuống.
Chẳng lẽ bày tỏ chút cảm động cũng không được sao?
Tư Mộ Hàn quay đầu nhìn Nguyễn Tri Hạ, vẻ mặt có chút lạnh lùng.
Nguyễn Tri Hạ liếc mắt nhìn Cố Tri Dân: “Mấy món kia đều do tôi gọi đấy.”
“Sao em biết anh thích mấy món này vậy?” Cố Tri Dân không ngờ đồ ăn này là do Nguyễn Tri Hạ gọi.
Nguyễn Tri Hạ vỗ vỗ tay của Tư Mộ Hàn.
Tư Mộ Hàn hừ một tiếng, nhưng vẻ mặt cũng dễ nhìn hơn một chút.
Nguyễn Tri Hạ cười giải thích: “Lúc trước khi ăn cơm với Tiểu Lệ, thỉnh thoảng cô ấy sẽ nhắc tới một chút, trí nhớ của tôi tốt, cho nên nhớ kỹ.”
Cố Tri Dân nghe vậy thì khẽ sửng sốt, sau đó không có cảm xúc gì cười một tiếng: “Bình thường cô ấy nhắc đến anh đều không có lời gì hay, là nói tới lúc mắng anh đúng không?”
Nguyễn Tri Hạ: “...... Cũng tàm tạm.”
Thẩm Lệ thường xuyên đâm chọc Cố Tri Dân với cô.
Bọn cô ăn cơm với nhau rất nhiều lần, Thẩm Lệ thường xuyên sẽ vô ý nói mấy lời kiểu: “Cái tên XX Cố Tri Dân thích ăn món này, cũng không biết món này ngon chỗ nào nữa......” “Tên cực kỳ XX Cố Tri Dân kia thích ăn loại đồ ăn...... này”.
Cô nghe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nho-ga-thay-duoc-sung-len-may/388434/chuong-1225.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.