Tư Mộ Hàn ngước mắt nhìn cô: “Con gái em cái gì cũng muốn mang theo, nếu như anh đồng ý, có lẽ con bé sẽ mang tất cả đồ chơi tới rồi.”
Anh là muốn ám chỉ, bởi vì Tư Hạ muốn mang theo nhiều đồ, cho nên anh mới chỉ mang theo hai bộ quần áo.
Vừa phân tích như thế, trong lời nói của anh hình như lại có chút giả vờ đáng thương.
Nguyễn Tri Hạ cảm thấy có lẽ mình bị Tư Mộ Hàn ép điên mất thôi. Chỉ một câu nói mà mình lại có thể liên tưởng được nhiều như vậy.
Tủ treo trong phòng khách để trống, cũng không có mắc áo.
Nguyễn Tri Hạ xoay người quay về phòng của mình, lấy mấy cái mắc áo tới cho Tư Mộ Hàn treo quần áo.
Từ nhỏ, chuyện áo cơm của Tư Mộ Hàn đã có người chịu trách nhiệm xử lý, cho dù sau này sống cùng với Nguyễn Tri Hạ, anh đã biết tự mình làm rất nhiều chuyện, nhưng đồ dùng đều rất cao cấp.
Nguyễn Tri Hạ cầm tới chính là loại mắc áo bình thường nhất, không thể chịu được bộ vest của anh.
Sau khi anh treo quần áo xong thì hơi nhíu mày.
Nguyễn Tri Hạ lên tiếng nói: “Sau này anh về nhà mang theo mắc áo qua, hoặc là ra ngoài mua.”
Tư Mộ Hàn đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt hơi sáng lên: “Chúng ta cùng đi ra ngoài mua à?”
Nguyễn Tri Hạ không nhịn được chế nhạo anh: “Anh không thể tự chăm sóc được cho cuộc sống của mình à?”
Tư Mộ Hàn nghe được lời cô nói cũng không giận, trái lại nghiêm túc nói: “Anh không thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nho-ga-thay-duoc-sung-len-may/388364/chuong-1054.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.