Anh ta không còn duy trì được dáng vẻ phong độ nhẹ nhàng trước đó nữa, sắc mặt anh ta trở nên hơi u ám.
Cổ họng của anh ta chuyển động hai lần, hơi ngẩng đầu lên nhìn vào màn đêm đen kịt, giọng nói trở nên hơi khàn khàn: “Anh thật sự hâm mộ Tư Mộ Hàn.”
Nguyễn Tri Hạ không muốn cùng anh ta tiếp tục cái đề tài này, một lần nữa cô đem áo khoác đưa cho anh ta: “Tối nay rất cám ơn anh.”
Thẩm Sơ Hoàng không nói gì thêm, chỉ đưa tay nhận lấy áo khoác Nguyễn Tri Hạ đưa tới.
Thấy Thẩm Sơ Hoàng nhận lấy áo khoác, Nguyễn Tri Hạ liền xoay người nhìn đi hướng khác.
Thẩm Sơ Hoàng nhìn bóng lưng Nguyễn Tri Hạ, hít sâu một hơi, xoay người, đi về phía hoàn toàn ngược lại với Nguyễn Tri Hạ.
…
Lúc Nguyễn Tri Hạ về đến nhà, đã cảm thấy vô cùng mệt mỏi.
Trên đường đi về có rất nhiều đèn xanh đèn đỏ, lúc về đến nhà đã là đêm khuya.
Cô kéo lê cơ thể mệt mỏi đi tới phòng tắm, sau khi tắm rửa xong, cô cho là rất nhanh mình có thể chìm vào giấc ngủ, nhưng lần đầu tiên lại mất ngủ.
Con người trong lúc mệt mỏi, cũng rất dễ dàng trở nên bi quan.
Hai mươi mấy năm qua, cuộc đời cô dường như đều là trải qua thăng trầm.
Hôn nhân, sự nghiệp, tình yêu, tình thân…
Cho tới bây giờ, đều không được trọn vẹn.
Nguyễn Tri Hạ một đêm trằn trọc…, ngày hôm sau dậy thật sớm, hẹn Thẩm Lệ đi xem xe.
Nếu như không so sánh cùng người có tiền như Tư Mộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nho-ga-thay-duoc-sung-len-may/388274/chuong-964.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.