Thẩm Lệ mới vừa ở trong phòng, cũng không biết Thời Dũng qua đưa đồ cho Nguyễn Tri Hạ khi nào: “Ai làm cho cậu?”
“Tớ nhờ trợ lí làm giúp.” Nguyễn Tri Hạ nói, đem thẻ ngân hàng bỏ lại trong túi xách: “Tớ nhớ là trong thẻ ngân hàng vẫn còn tiền, nhưng cũng không nhớ cụ thể còn bao nhiêu, mới vừa tra một chút, đủ để tớ với Tư Hạ sống một thời gian dài rồi.”
Thẩm Lệ nghe cô nói như vậy, dĩ nhiên là nghe ra được ý của Nguyễn Tri Hạ là muốn dọn ra ngoài.
Thẩm Lệ khẽ cau mày: “Sống ở chỗ tớ cũng không sao cả, chúng ta với nhau, cậu khách sáo cái gì.”
“Tớ biết ý tốt của cậu, nhưng tớ phải nuôi Tri Hạ, tớ cũng có cuộc sống riêng của mình, lại không phải không có chỗ đi, thật ra bây giờ mọi thứ đều phát triển theo chiều hướng tốt.
Thẩm Lệ mới vừa ngủ, tóc có chút rối, Nguyễn Tri Hạ đưa tay giúp cô vuốt lại tóc: “Ở nhà nghỉ ngơi cũng không nên gọi đồ ăn ngoài, để cho Cố Tri Dân tới nấu cơm cho cậu.”
Thẩm Lệ lập tức phản bác: “Cậu nói gì, Cố Tri Dân cũng không biết nấu cơm…”
“Không có chối a? Hai ngươi có phải hay không… Ừ?” Nguyễn Tri Hạ hất càm một cái, bộ dáng muốn nói rồi lại không.
“Không biết.” Thẩm Lệ lắc đầu một cái, trên mặt nụ cười nhạt dần: “Cho dù tớ và Cố Tri Dân không ở chung một chỗ, chúng ta cũng sẽ là bạn, người thân,cậu lo lắng cho tớ rồi.”
Thẩm Lệ vừa nói, còn đụng một cái vào bả vai Nguyễn Tri Hạ.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nho-ga-thay-duoc-sung-len-may/388242/chuong-932.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.