Gương mặt Cố Tri Dân cười như muốn nở hoa, không biết lấy từ đâu ra một cái kẹo que cầu vồng đưa cho Tư Hạ, giọng nói cũng càng dịu dàng hơn: “Cháu có ăn kẹo không?”
Nếu không phải Nguyễn Tri Hạ biết Cố Tri Dân không thiếu tiền, cô hẳn sẽ cho rằng Cố Tri Dân là một ông chú hư hỏng lừa bán trẻ con đấy.
Khi Tư Hạ nhìn thấy kẹo que cầu vồng thì đôi mắt to nhìn chằm chằm.
Không có đứa trẻ nào không thích ăn kẹo.
Bàn tay nhỏ bé của Tư Hạ giơ ra rồi rụt trở lại.
Cô bé ngẩng đầu nhìn về phía Nguyễn Tri Hạ, khẽ kêu một tiếng: “Mẹ.”
Tư Hạ đang dùng cách của mình để hỏi ý kiến của Nguyễn Tri Hạ.
Nguyễn Tri Hạ mím môi cười và bế cô bé lên: “Chú Cố cho kẹo, Tri Hạ có thể nhận nhưng phải nói cảm ơn đấy.”
Tư Hạ liếc nhìn Cố Tri Dân rồi giơ bàn tay nhỏ bé ra nhanh chóng nhận lấy cái kẹo, khẽ nói một tiếng: “Cảm ơn chú Cố.”
Trong lòng Cố Tri Dân như muốn nở hoa đều viết rõ ở trên mặt.
“Tri Hạ, chú này không chỉ có kẹo, còn có đặc biệt nhiều món ăn ngon, khoai tây chiên và các loại kẹo nữa…”
Sau đó Cố Tri Dân còn nói rất nhiều, nhưng Tư Hạ cũng chỉ nhớ rõ khoai tây chiên và kẹo.
Cô bé cúi đầu liếc nhìn kẹo que cầu vồng trong tay mình, thỏa mãn dựa vào trong lòng Nguyễn Tri Hạ, rõ ràng không hứng thú lắm với những thứ Cố Tri Dân đã nói.
Cố Tri Dân thoạt nhìn có chút tổn thương.
Nguyễn Tri Hạ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nho-ga-thay-duoc-sung-len-may/388176/chuong-866.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.