Sau khi Nguyễn Tri Hạ báo cảnh sát, phía bên cảnh sát đã tìm đến Nguyễn Hương Thảo để hỏi.
Nguyễn Hương Thảo làm việc rất cẩn trọng, phải mất mấy ngày mới khiến cho cô ta nhận tội.
Nhưng điều không ngờ tới là, không biết ai bảo vệ cô ta, chưa được mấy ngày cô ta lại có thể ra ngoài rồi.
Ngày Nguyễn Hương Thảo ra ngoài thì Lưu Chiến Hằng đúng lúc cũng cắt chỉ xuất viện.
Nguyễn Tri Hạ cùng đi tháo chỉ với Lưu Chiến Hằng, hoàn thành xong xuôi thủ tục xuất viện, lúc đi đến phòng bệnh thu dọn đồ đạc thì thấy Nguyễn Hương Thảo.
Nguyễn Hương Thảo vẫn trang điểm kiều diễm như cũ, thời tiết đầu thu, mặc một chiếc vảy màu đen mỏng manh, chân bắt chéo ngồi trên ghế sô pha trong phòng bệnh.
Thấy Nguyễn Tri Hạ đi vào, cô ta thong thả ung dung đứng dậy: “Đây là chuẩn bị xuất viện hả? Cũng không cho tôi cơ hội nhận lỗi, thật là xa cách quá.”
Cô ta nói xong, vươn tay ra, đưa mắt liếc người đại diện phía sau một cái.
Người đại diện vội vàng đưa giỏ hoa quả đến, đặt giỏ hoa quả vào trong tay Nguyễn Hương Thảo.
Nguyễn Hương Thảo đưa tới trước mặt Nguyễn Tri Hạ: “Cầm đi, nhận lỗi với các người.”
Giọng nói của cô ta rời rạc, không có một chút thành ý.
Có chỗ nào là nhận lỗi, rõ ràng là tới làm cho Nguyễn Tri Hạ ngột ngạt.
Sắc mặt Nguyễn Tri Hạ lạnh lùng, lên tiếng nói: “Cô sao lại được ra ngoài?”
“Đương nhiên là họ bảo tôi ra.” Nguyễn Hương Thảo đi lên phía trước hai bước, tay tùy tiện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nho-ga-thay-duoc-sung-len-may/388147/chuong-837.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.