Lúc này, Lưu Chiến Hằng đúng lúc dừng xe.
“Đến rồi.”
Anh ta quay đầu, chợt nhìn thấy Nguyễn Tri Hạ đang ngạc nhiên nhìn mình.
Lưu Chiến Hằng nhìn cô một cái: “Sao thế?”
Anh ta nói xong, ánh mắt dừng trên điện thoại của Nguyễn Tri Hạ, sau đó cong môi cười, dáng vẻ nhìn qua giống như có chút bất đắc dĩ: “Lúc trước tôi còn nói với trợ lý, sao gần đây trong phòng khám lại xuất hiện nhiều trẻ con như thế, thì ra là vì cái này.”
Nguyễn Tri Hạ dứt khoát thoải mái giơ điện thoại đến trước mặt anh ta: “Bọn họ khen anh đấy.”
Lưu Chiến Hằng cười khẽ một tiếng, không nói thêm gì nữa.
Hai người cùng nhau xuống xe, chân trước vừa mới tiến nhà ăn, chân sau đã có một chiếc ô tô màu đen từ từ chạy đến đây.
Ô tô màu đen đỗ ở bên cạnh xe của Lưu Chiến Hằng.
Cửa kính xe chậm rãi hạ xuống dưới, khuôn mặt trang điểm cầu kỳ của Nguyễn Hương Thảo liền xuất hiện.
Trong ba năm sau khi Trần Tuấn Tú qua đời, nửa năm đầu cô ta đều sống một cuộc sống mơ mơ màng màng, cô ta vô số lần muốn đi xuống với Trần Tuấn Tú.
Thứ để cô ta cố gắng sống sót, chính là mong muốn báo thù cho Trần Tuấn Tú.
Cô ta cứ nghĩ tiện nhân Nguyễn Tri Hạ kia đã sớm chết rồi.
Nhưng không ngờ, Nguyễn Tri Hạ phước lớn mạng lớn, thế nhưng vẫn chưa chết.
Trong ba năm này, cô ta nghĩ mọi cách muốn tìm Tư Mộ Hàn báo thù, nhưng ngay cả cơ hội đến gần Tư Mộ Hàn cũng không có.
Nếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nho-ga-thay-duoc-sung-len-may/388137/chuong-827.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.