Nhưng trên mặt Tư Mộ Hàn cũng không có biểu hiện gì, không có sự khác thường nào, cũng đoán không được cảm xúc của anh lúc này.
Khoảng khắc vừa nãy, có lẽ cô cảm giác sai rồi đi.
Lúc này, Lưu Chiến Hằng đã đi đến trước mặt hai người.
Ánh mắt anh ta kín đáo quét tới quét lui Nguyễn Tri Hạ và Tư Mộ Hàn, ánh mắt giữ kín như bưng.
Ngay sau đó, anh ta đưa tay về phía Nguyễn Tri Hạ: “Tri Hạ, qua đây.”
Nguyễn Tri Hạ nghe thế, nhấc chân muốn đi về phía Lưu Chiến Hằng.
Nhưng cô mới bước được một bước liền cảm giác cổ tay mình bị người ta nắm lại.
Cô nghiêng đầu nhìn, phát hiện trên cổ tay mình có thêm một bàn tay đàn ông.
Bàn tay của người đàn ông ấy dày rộng, mạnh mẽ, sức lực không nhẹ không nặng nắm lấy cổ tay cô, tay của anh ta hơi nóng, nhiệt độ kia khiến người ngạc nhiên, tựa như muốn xuyên qua da cô mà xông thẳng vào xương máu bên trong.
“Anh Tư, anh sao thế?” Nguyễn Tri Hạ vùng vẫy một chút, nhưng cũng không hất tay Tư Mộ Hàn ra.
Anh ta nhìn như không dùng sức, nhưng lại rất khó tránh thoát.
Anh Tư nhìn như rất khó để giao thiệp, bây giờ lại nắm tay cô không buông?
Tư Mộ Hàn rũ mắt nhìn cô, sắc mặt của cô khác hẳn với vẻ mặt tái nhợt của người thường, so với người thường còn có chút bệnh, chỉ là cặp mắt giống mèo kia có phần mê người.
Tư Mộ Hàn cảm thấy chính mình thực sự điên rồi.
Trước đó khi nghe cô gái này nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nho-ga-thay-duoc-sung-len-may/388097/chuong-787.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.