Tư Đình Phong nằm trên mặt đất, hít thở khó khăn, căn bản cũng không có sức trả lời Tư Liên nữa.
Tư Liên bụm mặt khóc rống lên, nghẹn ngào: “Cô chưa từng nghĩ tới tổn thương Minh Hoàn, xưa nay cô không hề muốn tổn thương bất kỳ ai, nhưng mà năm đó chúng ta đã làm sai một việc, một bước sai từng bước sai, sau đó phải dùng vô số lời nói dối che lấp đi.”
Tư Mộ Hàn không có tâm tư ở chỗ này nghe Tư Liên sám hối.
Trên đời này, có sai lầm có thể được tha thứ, nhưng mà có một số sai lầm, dù dùng cả đời cũng không thể sửa chữa được.
Mẹ anh, cuộc đời Trần Tuấn Tú.
Có những tội phạm, dù thế nào cũng không thể tha thứ.
Tư Mộ Hàn đứng dậy, cũng không quay đầu lại, đi ra ngoài.
Anh mở cửa tầng hầm ra, Thời Dũng và vệ sĩ đã canh giữ ở bên ngoài.
Trông thấy Tư Mộ Hàn đi ra, họ cung kính đồng thanh hô: “Cậu chủ.”
“Tìm bác sĩ cho ông ta, đừng để ông ta chết.” Vẻ mặt Tư Mộ Hàn không đổi nói.
Thời Dũng liếc nhìn bên trong: “Vâng.”
Ngay lập tức, bên trong đột nhiên vang lên “ầm” một tiếng.
Tư Mộ Hàn không quay đầu lại, Thời Dũng đứng đối diện anh nhìn vào bên trong, nói: “Bà Trần đập đầu vào tường tự sát.”
Trên mặt Tư Mộ Hàn không có bất kỳ thay đổi gì, chỉ lạnh nhạt lên tiếng: “Đi xem xem đã chết chưa.”
Thời Dũng biết lúc trước tình cảm giữa Tư Mộ Hàn và Tư Liên khá tốt, nhưng không ngờ họ sẽ đi đến tình trạng hôm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nho-ga-thay-duoc-sung-len-may/388049/chuong-739.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.