“Vậy chờ em một chút, em đi thay quần áo” Nguyễn Tri Hạ nói, trên mặt không bày ra bất kì biểu cảm gì.
Quay người trở lại phòng, cửa phòng vừa đóng lại, Nguyễn Tri Hạ liền cười một cái, như vừa đạt được thứ gì đó.
Cô lấy điện thoại gọi cho Thẩm Lệ: “Tớ vừa mới cùng Tư Mộ Hàn nói chuyện, chiều nay chúng ta gặp ở đâu đây?”
Thẩm Lệ trầm ngâm một lát, nói: “Đi siêu thị, cửa hàng, rạp phim, giả bộ như vô tình gặp nhau là được”
“Được”.
Nguyễn Tri Hạ gần đây ở nhà kím nén đến phát hoảng, không cho ra khỏi cửa thì không xong, Thẩm Lệ nghĩ đến lúc gặp cô, Tư Mộ Hàn cũng không chịu để cô một mình bước đến.
Cô không biết nên vỗ tay bội phục Tư Mộ Hàn, hay là tự tội nghiệp chính mình.
Duy nhất chỉ có một điểm tốt, đó là Tư Mộ Hàn đói với cô chính là “muốn gì được nấy”.
Nguyễn Tri Hạ không hoài nghi một chút nào. Cô ấy nói nếu như bản thân muốn có được ngôi sao trên bầu trời, Tư Mộ Hàn cũng sẽ nghĩ cách hái xuống cho cô ấy.
Với năng lực của Tư Mộ Hàn nói không chừng cũng thực sự có thể hái ngôi sao xuống cho cô ấy.
Nghĩ đến đây thì Nguyễn Tri Hạ không kiềm lòng được thầm cười thúc thích.
Thay bộ đồ ra liền nhìn thấy thím Hồ.
Thím Hồ vừa nhìn thấy cô ấy liền mặt mày mừng rỡ: “Ăn chút rồi hãy đi, cho dù có ra ngoài ăn thì hồi trưa con vẫn chưa ăn uống gì, cứ ăn một miếng lót bụng đi.”
Thím ấy vừa mời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nho-ga-thay-duoc-sung-len-may/387752/chuong-442.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.