Nguyễn Tri Hạ nói xong liền nhìn sắc mặt Tư Mộ Hàn.
Tư Mộ Hàn vẫn buông tầm mắt xuống, anh rót cho mình một chén trà, bâng quơ nói: “Vậy em có muốn đến Thịnh Hải làm việc không?”
Nguyễn Tri Hạ vừa bưng chén trà lên uống một ngụm, nghe thấy thế, lập tức phun ra.
“Phụt…”
Đúng là bị Cố Tri Dân đoán trúng sao?
Tuy cô và Tư Mộ Hàn ngồi đối diện nhau, ở giữa còn cách một bàn trà, thế nhưng trên mặt Tư Mộ Hàn vẫn bị dính nước trà cô phun ra.
Tư Mộ Hàn nhắm mắt lại, thở dài một hơi, dường như anh có chút tức giận, thế nhưng lại cảm thấy không thể làm gì khác.
Nguyễn Tri Hạ vội vàng cầm khăn lau mặt cho anh: “Xin lỗi, xin lỗi, em không cố ý.”
Cô không nghĩ tới, suy đoán trước đó của cô và Cố Tri Dân lại đúng.
Tư Mộ Hàn đâu giống với người sẽ làm ra loại chuyện này, với tính tình của anh, không phải anh nên trực tiếp ra lệnh à?
Lần này quá mức uyển chuyển!
Tư Mộ Hàn từ từ nhắm hai mắt lại, để mặc cho Nguyễn Tri Hạ lau mặt cho anh.
Sau khi lau xong, Nguyễn Tri Hạ có ý thức giữ mạng rất cao, hôn lên mặt anh một cái thật kêu: “Xong rồi.”
Tư Mộ Hàn mở mắt ra, lập tức thay đổi sang vẻ mặt giải quyết công việc chung: “Lấy chuyên ngành và kinh nghiệm của em, em không tìm được công ty nào thích hợp hơn Thịnh Hải đâu.”
Cô cảm thấy khả năng Tư Mộ Hàn uyển chuyển chỉ là ảo giác mà thôi.
Nguyễn Tri Hạ bĩu môi: “Anh muốn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nho-ga-thay-duoc-sung-len-may/387702/chuong-392.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.