Tư Mộ Hàn chớp mắt, không nói gì cả.
…..
Lúc này, Tư Mộ Hàn tự mình lái xe đưa Nguyễn Tri Hạ đi sân bay.
Hai người đi tới chỗ tụ họp với Nguyễn Chính Tu.
Đây là lần thứ hai Nguyễn Chính Tu nhìn thấy Tư Mộ Hàn sau khi trở về.
Để phá vỡ bầu không khí, Nguyễn Chính Tu đành mở miệng nói chuyện trước: “Để cho tài xế chở đến không được sao? Cậu còn cố ý đưa Tri Hạ đến sân bay, như vậy thì quá làm phiền cậu rồi.”
Tư Mộ Hàn nghe vậy, liếc nhìn Nguyễn Tri Hạ:”Dù sao cũng không có việc gì.”
Trên mặt Nguyễn Tri Hạ rất bĩnh tĩnh, nhưng trong lòng lại nhịn không được phỉ nhổ Tư Mộ Hàn.
Rõ ràng bận muốn chết mà còn điềm nhiên nói không có việc gì.
Nguyễn Chính Tu khẽ gật đầu, tựa hồ không muốn nói thêm gì nữa.
Tư Mộ Hàn lại tiếp tục mở miệng: “Đến thành phố C bên kia còn làm phiền cụ Nguyễn chiếu cố phu nhân của tôi.”
Ở trước mặt người ngoài, anh vẫn luôn có bộ dáng đạm Tư này, giống như không có tâm tình, thần sắc lạnh như băng, nhưng anh vẫn không thể che giấu uy hiếp trong giọng nói của bản thân.
Ngay cả Nguyễn Tri Hạ cũng hiểu, chứ đừng nói Nguyễn Chính Tu.
Sắc mặt Nguyễn Chính Tu hơi cứng lại, sau đó bình thản ung dung nói: “Tri Hạ là cháu gái ruột của ta, điều này là đương nhiên.”
Tư Mộ Hàn nghe vậy chỉ nhếch miệng một cái, không có ý chê cười.
Nguyễn Chính Tu quay xuống nhìn Nguyễn Tri Hạ nói:”Chúng ta vào thôi.”
Nguyễn Tri Hạ phụ giúp kéo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nho-ga-thay-duoc-sung-len-may/387649/chuong-339.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.