Lúc này, có người phục vụ của khách sạn cầm giày tới cho Nguyễn Tri Hạ.
Nguyễn Tri Hạ nói cám ơn, đi vào và ra ngoài.
Cô cũng không làm gì sai, không cần thiết phải hành hạ mình.
Cô thậm chí có chút hối hận vì trước đây cầm giày đập Tư Mộ Hàn quá nhẹ, chắc chắn nện vào trên người anh cũng chẳng đau.
Cô thật sự hối hận đấy.
Đang là mùa đông, Nguyễn Tri Hạ vừa ra ngoài đứng thì cả người đã lạnh tới run rẩy.
Nhưng ở cửa loại khách sạn bảy sao này cũng không có xe taxi, Nguyễn Tri Hạ phải khập khiễng đi tiếp về phía trước.
Đợi đến khi cô cuối cùng cũng vẫy được xe thì điện thoại đột nhiên đổ chuông.
Tim cô đột nhiên nảy lên, hơi hồi hộp cắn môi cầm điện thoại lên nhìn, mới phát hiện đó không phải là Tư Mộ Hàn gọi tới mà là Thẩm Lệ.
Nguyễn Tri Hạ không thể nói rõ được trong lòng mình có cảm giác gì, dường như thở phào nhẹ nhõm lại dường như thấy trong lòng nặng nề hơn.
Cô nghe máy: “Tiểu Lệ.”
Giọng nói của Thẩm Lệ vẫn đầy sức sống.
“Tối nay cậu tới tham gia bữa tiệc nhà họ Tư à? Tớ nhìn thấy cậu trong một diễn đàn trên facebook! Quả thật là đẹp tới mức át hết tất cả đám người ở đó rồi!”
Nguyễn Tri Hạ mỉm cười, giọng nói lại chẳng có sức sống gì cả: “Làm gì có, trong bữa tiệc đó có rất nhiều người phụ nữ xinh đẹp.”
“Bọn họ làm sao có thể so sánh được với cậu chứ!” Thẩm Lệ nói xong cũng nhận ra Nguyễn Tri Hạ có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nho-ga-thay-duoc-sung-len-may/387613/chuong-303.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.