*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nguyễn Tri Hạ quay sang, cười rất gượng gạo: “Anh.”
Tư Gia Thành cũng gọi theo một tiếng: “Anh.”
“Bọn em vừa đến à?” Không chờ bọn họ trả lời, Trần Tuấn Tú lại liếc nhìn phía sau Nguyễn Tri Hạ: “Mộ Hàn lại không tới rồi.”
“Anh ấy… không được khỏe…” Vừa rồi còn mượn cớ rất trôi chảy ở trước mặt Tư Đình Phong, đến chỗ Trần Tuấn Tú thì Nguyễn Tri Hạ tự nhiên cảm thấy lý do này có chút sứt sẹo.
Trần Tuấn Tú lộ vẻ hiểu rõ, nói sang chuyện khác nói: “Anh dẫn bọn em đi một vòng.”
Dáng vẻ của Trần Tuấn Tú tất nhiên không tệ, nhưng điểm hấp dẫn nhất trên người anh ta là khí chất ôn hòa như ngọc.
Mà Tư Mộ Hàn và Trần Tuấn Tú tuyệt đối là hai loại người trái ngược. Trên người Tư Mộ Hàn luôn có vẻ thâm trầm, nhưng nếu có người chỉ liếc mắt nhìn qua thì nhất định sẽ bị vẻ mặt của anh thu hút trước.
“Mắt chị làm sao thế?” Tư Gia Thành nghiêng đầu nhìn chằm chằm vào mắt cô: “Không phải mắt chị bị hỏng đấy chứ?”
Nguyễn Tri Hạ trừng mắt nhìn cậu ta: “Có mắt cậu mới hỏng đấy!”
Cô nói xong lại cảm thấy mình tranh luận với một đứa trẻ ranh như Tư Gia Thành về chuyện này thì có vẻ rất mất mặt, cô hừ một tiếng rồi bước nhanh về phía trước.
Tư Gia Thành đi theo sau, thì thào nói với cô: “Mắt tôi có thể thật sự hỏng rồi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nho-ga-thay-duoc-sung-len-may/387608/chuong-298.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.