Cho dù là dở thủ đoạn hay giả bộ đáng thương, Nguyễn Tri Hạ đều không có khả năng là đối thủ của anh.
Cô dở trò vặt báo thù anh, anh liền thuận theo ý cô, để cô báo thù thành công.
Nhưng cô quá dễ mềm lòng.
Từ thái độ cô đối với nhà họ Nguyễn là có thể nhìn ra được.
Nguyễn Tri Hạ đưa nước cho Tư Mộ Hàn, liền quay người vào phòng bếp, vì vậy không nhìn thấy nụ cười trên mặt anh.
Trái lại Tư Gia Thành ngồi ở bên cạnh, tất cả đều thu vào tầm mắt.
Cậu cầm đôi đũa, nghiêng người lấy một ít nước canh trong bát của Tư Mộ Hàn nếm thử, mặt lập tức biến sắc.
Tư Gia Thành bỏ đũa, cầm ly nước uống để làm tan vị mặn trong miệng, cậu khịt mũi thì thầm: “Nham hiểm!”
Rõ ràng mặn muốn chết, anh ta lại cố ý ăn hết, Nguyễn Tri Hạ mềm lòng như vậy, khẳng định rất nhanh sẽ từ từ tha thứ cho anh ta.
Hừ! Người đàn ông nham hiểm chỉ biết xài khổ nhục kế.
Tư Mộ Hàn lạnh lùng nhìn nó: “Nói to lên.”
Tư Gia Thành: “……..” Cậu không dám.
Cậu co bụng, đứng lên chạy vào phòng bếp.
Nguyễn Tri Hạ đang dựa vào bàn uống sữa chua, bát mỳ kia của cô đã không có cách nào ăn được nữa, đúng lúc cô cũng không có khẩu vị, uống hộp sữa chua tạm vậy.
Nhìn thấy Tư Gia Thành đi vào, Nguyễn Tri Hạ lấy một hộp sữa chua từ trong tủ lạnh đưa cho cậu.
Tư Gia Thành đứng bên cạnh cô, nhấp một ngụm sữa chua, dùng ngữ khí của người từng trải nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nho-ga-thay-duoc-sung-len-may/387524/chuong-214.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.