“Đúng vậy, mẹ của tôi và ba anh ấy là anh em ruột.” Tư Gia Thành buông tay, tỏ vẻ mình cũng bất đắc dĩ.
Tư Gia Thành nói xong, tự xoa bụng mình: “Chị dâu họ, lúc nào chị định đi ăn cơm?”
“Lúc nào cũng không muốn đi.”
Nguyễn Tri Hạ nói xong liền quay người trở về phòng.
Cô đã bị Tư Mộ Hàn dọa no rồi, còn ăn cơm gì nữa chứ?
Đêm qua ở Netcafe cả một đêm với Tư Gia Thành, cô bây giờ một chút cũng không đói, chỉ là rất buồn ngủ.
Tư Mộ Hàn không cho cô đi, còn khiêng giường trong phòng cô ném ra ngoài, những phòng khác căn bản không ở được, cô chỉ có thể ngủ ở phòng ngủ chính.
Cô không tin Tư Mộ Hàn còn có thể ăn cô!
Lúc cô về phòng, Tư Mộ Hàn đã không còn ở đó nữa.
Nguyễn Tri Hạ cởi áo khoác xong liền trực tiếp leo lên giường.
……..
Lần này cô ngủ có hơi lâu, lúc tỉnh lại lần nữa đã là xế chiều rồi.
Bụng trống rỗng, đói chết mất.
Cô xuống lầu nhìn, phát hiện phòng khách không có người.
Nguyễn Tri Hạ tự vào phòng bếp tìm đồ ăn, cô tự làm cho mình món mì Ý, bưng tới phòng ăn chuẩn bị ăn, liền nghe thấy tiếng la hét bên ngoài của Tư Gia Thành: “Nguyễn Tri Hạ, tôi không muốn đi học!”
“……”
Nguyễn Tri Hạ im lặng ăn được hai miếng, cầm khăn giấy lau qua miệng, liền đứng lên vào phòng khách.
Trong phòng khách, Tư Gia Thành đang ôm chân Tư Mộ Hàn ngồi trên đất khóc.
Nhưng trên mặt nó lại không có nước mắt.
Sau khi nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/vo-nho-ga-thay-duoc-sung-len-may/387522/chuong-212.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.